Mục lục
Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người vừa nói vừa đi xa.

Sắc trời dần dần tối xuống, khách khứa cũng tan, Trang Thân Vương tới trước cửa tân phòng.

Tô Tử Nguyệt ngồi ngay mép giường lập tức khẩn trương cầm lấy cây quạt, che nửa gương mặt của mình.

Lúc Sở Thụy đi vào tân phòng, trái tim nàng ta không ngừng đập thình thịch.

Lúc đầu hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho nàng ta và Trang Thân Vương, nàng ta vô cùng kháng cự, Tô gia nhiều nữ nhi như vậy, sao lại chọn nàng ta, nàng ta trốn trong phòng khóc thật lâu.

Nhưng vì danh dự của gia tộc, nàng ta không thể không vực dậy tinh thành, đồng ý để Tô gia hộ tống nàng ta tới kinh thành gả chồng.

Lúc vừa đến cửa thành nàng ta đã nhìn thấy hôn phu tương lai của mình, Trang Thân Vương, Sở Thụy.

Nàng ta chỉ biết hắn ta gần ba mươi tuổi, một người chỉ nhỏ hơn phụ thân nàng ta vài tuổi lại có tư thái phong tư trác tuyệt như vậy.

Sắc mặt hắn ta tái nhợt, nhìn qua là biết bệnh tật trầm kha, nhưng khí thế của hắn ta không như người thường, khiến nàng ta chỉ mới diện kiến một lần đã khó lòng quên được.

Từ sau khi nàng ta đến kinh thành, ăn mặc ngủ nghỉ đều là do hắn ta đích thân sắp xếp, hắn ta yếu ớt như vậy nhưng vì để nàng ta sớm quen thuộc với kinh thành nên đã đích thân đưa nàng ta dạo chơi khắp nơi.

“Đói lả rồi phải không.”

Sở Thụy bưng một tô mì đi đến.

“Đói quá mức thì chỉ có thể ăn món thanh đạm, mau ăn đi.”

Ngữ khí của hắn ta vô cùng ôn nhu.

Tô Tử Nguyệt cảm thấy lồ ng n.g.ự.c nóng lên, xấu hổ nói: “Ta, ta không đói bụng.”

Nha hoàn bên cạnh cúi đầu nói: “Vương gia, Vương phi, nên uống rượu hợp cẩn.”

Sở Thụy buông tô mì xuống rồi cùng Tô Tử Nguyệt hoàn thành lễ nghĩa tân hôn, lúc này nhóm nha hoàn mới lui ra, thuận tay đóng cửa lại.

Nến đỏ lay động, đêm động phòng động lòng người.

Nửa đêm, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, Sở Thụy ôm thiếu nữ trong lòng, nhẹ giọng nói: “Ta độc thân nửa đời, đã cho rằng cả đời này sẽ cô độc một mình, may mà gặp nàng.”

Đầu óc Tô Tử Nguyệt như nổ đầy pháo hoa, nàng ta cũng cảm thấy rất viên mãn, ôn nhu nói: “Ta cũng rất may mắn vì được gả cho Vương gia.”

“Hôn sự của hai người chúng ta là do hoàng thúc một tay thúc đẩy.” Ánh mắt Sở Thụy tối lại: “Hiện giờ hoàng thúc sinh bệnh, muốn thượng triều cũng khó khăn, nàng có bằng lòng tiến cung hầu bệnh?”

Tô Tử Nguyệt sửng sốt: “Ta?”

Phụ thân nàng ta là đích tử của cữu cữu Hoàng Thượng, mặc dù quan hệ thân cận như vậy nhưng phụ thân nàng ta chưa từng bái kiến Hoàng Thượng.

Quan hệ giữa nàng ta và Hoàng Thượng lại càng xa hơn, sao Hoàng Thượng có thể để nàng ta đến hầu bệnh?

“Hoàng thúc lớn tuổi, thường xuyên nhớ nhung người Tô gia.” Sở Thụy mở miệng nói: “Tô gia chỉ có một người thi đậu cử nhân vào triều làm quan, nhưng lại không phải dòng chính của Tô gia, còn nàng lại là đích nữ Tô gia, trông thấy nàng, hẳn là hoàng thúc sẽ nhớ đến Tô phi năm đó, bệnh tình hẳn sẽ khá lên một chút, nàng nói có đúng không?”

Tô Tử Nguyệt gật đầu: “Sáng mai đến thỉnh an ta sẽ hỏi ý hoàng thúc, nếu ông ấy đồng ý thì ta sẽ ở lại hầu bệnh.”

Trời còn chưa sáng, Tô Tử Nguyệt đã được ma ma đánh thức, mặc chế phục của Vương phi, đầu đội mão Vương phi nặng trịch.

Tuổi nàng ta còn nhỏ, không thể gánh vác nổi triều phục nặng nề như vậy, trông cứ như tiểu hài tử mặc y phục người lớn.

Hai người ngồi xe ngựa chạy tới trước cửa hoàng cung thì trời cũng vừa sáng.

Hai người tản bộ đến trước cửa Dưỡng Tâm Điện.

Cao công công thở dài nói: “Hoàng Thượng ho khan cả một đêm, hôm nay lại không thể thượng triều, Trang Thân Vương ở ngoài thỉnh an là được, đừng đi vào quấy nhiễu Hoàng Thượng nghỉ ngơi.”

Sở Thụy gật đầu: “Hoàng thúc, Thụy nhi và Vương phi đến vấn an.”

Tô Tử Nguyệt cũng mở miệng: “Tử Nguyệt khấu kiến Hoàng Thượng, hy vọng Hoàng Thượng thân thể an khang, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Sau khi hai người vấn an thì một âm thanh từ trong đại điện vọng ra: “Vào đi.”

Sở Thụy cùng Tô Tử Nguyệt bước vào đại điện.

Bên trong nồng nặc mùi thuốc, còn có mùi Long Tiên Hương, mùi vị trộn lẫn vào nhau có chút khó ngửi.

Một cung nữ đứng bên cạnh đút thuốc, có lẽ là do thuốc quá đắng nên hoàng đế lập tức nhăn mày, trực tiếp đánh đổ chén thuốc, cung nữ kia sợ hãi quỳ sụp xuống đất.

Sở Thụy cho Tô Tử Nguyệt một ánh mắt.

Tô Tử Nguyệt run rẩy đi lên, tuy nàng ta và Hoàng Thượng có quan hệ huyết thống nhưng quan hệ này lại cách quá xa, hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng ta chính thức gặp mặt Hoàng Thượng.

“Hoàng, Hoàng Thượng.” Tô Tử Nguyệt căng da đầu bước qua: “Để Tử Nguyệt hầu hạ Hoàng Thượng uống thuốc đi.”

Hoàng đế nhìn nàng ta, có chút hoảng hốt.

Ông ta quả thật nhớ tới Tô phi đã mất từ lâu, mẫu thân thân sinh của ông ta là Tô phi, đã mất lúc ông ta mới vài tuổi.

Ông ta cũng không còn nhớ rõ dung mạo của Tô phi nữa, chắc là sẽ không khác thiếu nữ trước mắt này là bao.

“Theo lẽ thì ngươi cũng nên gọi trẫm một tiếng biểu thúc.” Hoàng đế chậm rãi mở miệng: “Cũng có thể gọi hoàng thúc giống Thụy nhi.”

“Vâng, hoàng thúc.” Tô Tử Nguyệt nhận chén thuốc trong tay ma ma: “Hoàng thúc, Tử Nguyệt đút ngài uống thuốc.”

Hoàng đế không tiếp tục kháng cự, chậm rãi uống xong chén thuốc kia.

Cao công công mừng phát khóc: “Từ khi Hoàng Thượng sinh bệnh tới nay, mỗi lần uống thuốc đều là vấn đề lớn, Trang Thân Vương phi thật là đã giúp một việc lớn!”

Tô Tử Nguyệt thoáng nhìn Sở Thụy rồi nói: “Trước khi Tử Nguyệt nhập kinh tổ phụ đã dặn dò Tử Nguyệt phải tận hết khả năng để báo đáp ân đức hoàng thúc ban cho Tô gia, nếu không nhờ hoàng thúc nâng đỡ thì sao Tô gia có thể trở thành hoàng thương... Tử Nguyệt chỉ là một nữ tử, không có năng lực gì, nguyện ở lại bên cạnh hoàng thúc hầu bệnh, khẩn cầu hoàng thúc đồng ý!”

“Nếu ngươi đã có lòng như vậy thì ở lại đi.” Hoàng đế khụ khụ nói: “Cao công công, thu dọn sương phòng ở Dưỡng Tâm Điện, cho Tử Nguyệt vào ở.”

Cao công công cúi đầu, lập tức đi làm.

Mới vừa đi tới cửa thì đã thấy Vân Sơ đưa theo hai đứa nhỏ đến trước cửa Dưỡng Tâm Điện, ông ta vội vàng hành lễ: “Bái kiến Bình Tây Vương phi, bái kiến tiểu thế tử tiểu quận chúa.”

Vân Sơ lo lắng nói: “Nghe nói phụ hoàng bệnh nặng, hai đứa nhỏ cũng lo lắng nên mới tới đây thỉnh an.”

Đời trước, cho tới khi nàng chết, thân thể Hoàng Thượng cũng không xảy ra vấn đề gì, sao đột nhiên lại bệnh tới nông nỗi này?

Không đợi Cao công công bẩm báo, Sở Hoằng Du đã nhảy vào trong đại điện: “Hoàng tổ phụ, thân thể của ngài đã khá hơn chưa, con và Trường Sinh rất lo lắng.”

Hoàng đế uống thuốc nên tinh thần cũng khá hơn, lồm cồm bò dậy.

Thấy hai đứa nhỏ tiến vào, trên mặt hoàng đế lộ ra chút tươi cười: “Bây giờ Quốc Tử Giám đã lên lớp lại rồi, hai người các con đừng để chậm trễ thời gian lên lớp.”

Sở Trường Sinh mềm mại nói: “Đi học nào có quan trọng bằng việc đi thăm hoàng tổ phụ, hoàng tổ phụ, ngài nhất định phải chăm uống thuốc, phải mau mau khỏe lại đó.”

Trong lúc hai đứa nhỏ nói chuyện với hoàng đế thì Vân Sơ đã chú ý trong điện còn có hai người khác, chính là Trang Thân Vương cùng Vương phi vừa mới thành thân ngày hôm qua.

“Hoàng Thượng!” Một ma ma đi vào bẩm báo: “Lê tiểu thư uống thuốc rồi, đầu óc thanh tỉnh nhưng đang tìm Hoàng Thượng khắp nơi!”

Lê Tĩnh Xu chân chính tuy đã lớn tuổi nhưng bởi vì chưa từng thành thân nên người trong cung đều gọi bà ấy là Lê tiểu thư.

Lê Tĩnh Xu mắc bệnh điên, dưới sự can ngăn của người trong cung, Lê Tĩnh Xu hiện giờ không ở trong Dưỡng Tâm Điện mà là ở Nguyệt Hoa Cung ngay bên cạnh.

Hoàng đế lập tức đỡ ma ma đứng dậy, không màng bản thân còn ho khan, tức tốc bước ra khỏi đại điện.

Cung nhân trong điện cũng cùng theo ra ngoài, đại điện lập tức trở nên trống vắng.

Vân Sơ nhìn hai đứa nhỏ nói: “Mau đến Quốc Tử Giám đi học đi, đừng đến muộn.”

Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh ngoan ngoãn nói: “Vậy bọn con đi trước nhé mẫu thân, Thụy bá bá, bá nương, hẹn gặp lại.”

“Bình Tây Vương phi.”

Tô Tử Nguyệt mỉm cười chào hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK