Mục lục
Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão thái thái liên tiếp gặp chuyện, uể oải không ít, lúc này mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần cắt đào thọ.

Nhưng mà vừa xẻ quả đào này ra, bà ta thật sự hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, ngã nhào xuống ghế, mì thọ cũng bị đánh đổ.

Người bên dưới nhìn lên, tức khắc loạn thành một nồi cháo.

“Trời ạ, sao bên trong đào thọ lại toàn là sâu vậy!”

“Trời ơi, đào thật có sâu là chuyện bình thường, nhưng sao một quả đào làm từ bột mì lại chứa thứ kinh tởm như vậy.”

“Đây là điềm xấu!”

Vân Sơ nheo mắt.

Đêm qua tiểu gia hỏa nằm mơ, còn nói mớ sâu bọ gì đó, chẳng lẽ những chuyện xui xẻo trong tiệc thọ hôm nay đều do tiểu gia hỏa gây ra?

Hạ Húc có to gan lắm thì cũng chỉ dám lấy hàng kém thay hàng tốt, tham ô một ít bạc, cá chết, bỏ muối, sâu... tất cả đều là do Sở Hoằng Du làm.

Tiểu gia hỏa kia biết nàng sống ở Tạ gia không thoải mái nên mới muốn xả giận cho nàng sao?

Thấy lão thái thái sợ tới mức nằm liệt dưới đất, cả Tạ phủ hoảng loạn, cơn ấm ức của nàng cũng tiêu tan không ít.

“Mọi người đừng hoảng hốt.” Tạ Cảnh Ngọc đứng ra, tận lực giữ ổn định: “Thanh trùng thông thanh tùng, thanh tùng trăm thọ, là điềm lành, dọa đến các vị là lỗi của Tạ gia. Tiệc rượu còn chưa tới, không bằng các vị thưởng trà một chút, lá trà này là cống phẩm Tây Vực tiến cống vào cung, các vị nếm thử sẽ biết.”

Người tới dự tiệc ngoài Vân gia cùng Tuyên Võ hầu thì đều là tiểu quan Ngũ phẩm Lục phẩm, trên cơ bản chưa từng thấy qua thứ gì gọi là cống phẩm, nghe Tạ Cảnh Ngọc nói vậy, cả đám đành dẹp lại ý định muốn cáo từ ra về, ngồi tại chỗ chờ uống trà.

Lần này Tạ Cảnh Ngọc sai Tạ Thế An đích thân giám sát việc chuẩn bị trà, từ đầu tới đuôi không có bất cứ sơ hở gì, lúc này mới dám đưa đến trước mặt mọi người.

Cống phẩm trong cung tất nhiên là hàng cực phẩm, đám người còn đang sợ hãi lập tức giãn cơ mặt, bắt đầu chuyện trò vui vẻ.

Lão thái thái được nữ quyến Tạ gia đỡ xuống đi rửa mặt chải đầu lần nữa.

“Choang!”

Một cái ly rơi xuống đất vỡ tan.

Tạ Phinh sợ tới mức đầu gối mềm nhũn: “Lão thái thái, đều là cháu sai, là cháu không chuẩn bị tốt tiệc mừng thọ, cháu khiến Tạ gia mất mặt xấu hổ, ngài đánh c.h.ế.t cháu đi!”

Lão thái thái nhấc chân muốn đá Tạ Phinh một cái nhưng lại bị Nguyên thị ngăn cản: “Chuyện đã xảy ra, bây giờ trách Phinh tỷ nhi cũng vô dụng, lại nói Phinh tỷ nhi chỉ là một cô nương chưa xuất các, để con bé lo liệu chuyện lớn như vậy thật không nên, Phinh tỷ nhi còn quá nhỏ, Sơ nhi bị bệnh, lão thái thái ngài lại lớn tuổi, nếu truy cứu ra thì đều là con sai, nếu con có tài quản gia thì Tạ gia đâu đến nỗi bị cả kinh thành chê cười...”

“Mẫu thân, hiện tại không phải thời điểm tự trách.” Vân Sơ thờ ơ mở miệng: “Chu ma ma, gọi vài người tới trông chừng Hạ Húc.”

“Đúng vậy, trói Hạ Húc lại.” Lão thái thái căm hận nói: “Cả tiệc thọ của chủ tử mà cũng dám động tay động chân, ta thấy gã chán sống rồi, chờ tiệc thọ kết thúc, khách khứa về hết, xem ta có xẻo thịt gã không!” Tạ Phinh run rẩy cả người.

Chờ tiệc tan, lão thái thái chắc chắn sẽ trách phạt nàng ta, nàng ta không biết chuyện gì đang đợi mình.

Chu ma ma lập tức dẫn người đi bắt Hạ Húc.

Hạ Húc gần đây có thể nói là có một không hai, đầu tiên là việc Trần Đức Phúc giao mấy cửa hàng cho hắn ta xử lý, hắn ta có rất nhiều thuộc hạ tùy tùng, sau đó là tiệc thọ của lão thái thái, đa số công việc đều do hắn ta xử lý, hắn ta vớt được không biết bao nhiêu thứ tốt trong đó, trước khi thọ yến diễn ra, hắn ta đào bạc mua một ít rượu và thịt heo, cùng mấy tên thủ hạ trốn phía sau cửa vừa ăn vừa uống, còn đánh bạc.

Đang chơi hăng say thì đột nhiên lại bị người của Chu ma ma bắt lại.

“Làm gì, các ngươi làm gì?” Hạ Húc giãy giụa kịch liệt, hắn ta uống rượu say xỉn nên sức lực vô cùng lớn, hai bà tử phải chật vật lắm mới giữ được người.

Chu ma ma cho người dùng gậy đánh Hạ Húc, sau đó bịt miệng hắn ta lại, bốn bà tử cùng nhau kéo người đi.

Vừa đến chỗ mái hiên thì đã nhìn thấy Hạ thị đang đi tìm Hạ Húc.

Hạ thị kinh ngạc mấp máy môi: “Chu ma ma, có chuyện gì vậy, Hạ quản sự làm sai chuyện gì?”

“Không phải chuyện của Hạ ma ma thì nên hỏi ít thôi.” Chu ma ma lạnh lùng nói: “Hôm nay là tiệc thọ của lão thái thái, trong phủ có rất nhiều khách quý, Hạ ma ma mang thân còn mang tội mà đã dám đi khắp nơi... Phu nhân miễn cho Hạ ma ma một ngày cấm túc là do phu nhân độ lượng, Hạ ma ma đừng có phụ một mảnh thiện tâm của phu nhân.”

Bà ta nói xong thì lôi Hạ Húc còn đang giãy giụa đi mất.

Hạ thị lòng nóng như lửa đốt, nàng ta vội vàng kéo mấy người tới hỏi thăm, rất nhanh đã biết được mọi chuyện xảy ra ở tiền viện, tâm trạng của nàng ta lập tức rơi xuống đáy cốc.

Hạ Húc bị bắt là tự làm tự chịu.

Nhưng dựa vào đâu mà Phinh tỷ nhi của nàng ta bị hủy thanh danh?

Nàng ta đột nhiên hiểu ra, phu nhân cáo ốm, ném toàn bộ tiệc mừng thọ cho một tiểu cô nương mười ba tuổi lo liệu, đây không phải là cố ý hủy hoại thanh danh của Phinh tỷ nhi sao?

An ca nhi bị phu nhân phạt quỳ từ đường.

Duy ca nhi bị phu nhân thi hành gia pháp.

Hiện tại hôn sự của Phinh tỷ nhi cũng bị phu nhân huỷ hoại.

Phu nhân thật là lắm mưu nhiều kế!

Yến hội lần này kết thúc thì Phinh tỷ nhi cũng xong đời rồi.

Nàng ta không thể trơ mắt nhìn chuyện như vậy phát sinh.

Nghĩ thế, Hạ thị vội vàng chạy tới tiền viện, nàng ta muốn tìm Tạ Cảnh Ngọc thương lượng biện pháp cứu vãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK