Mục lục
Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ An Tĩnh Vương luyện xong, nàng ta vội vàng lấy khăn trong tay nha hoàn, bước lên muốn lau mồ hôi cho An Tĩnh Vương: “Vương gia, vất vả.”

An Tĩnh Vương nhìn nàng ta rồi lui về sau một bước, lạnh lùng né tránh sự đụng chạm của nàng ta.

Sau đó lại bước nhanh ra phía sau nàng ta, nàng ta quay đầu lại, thấy Thạch trắc phi đang đi tới.

An Tĩnh Vương đi đến bên cạnh Thạch trắc phi, hai người đứng song song nhau, thoạt nhìn giống một đôi bích nhân, mà Vương phi chính thức như nàng ta lại trông thật buồn cười.

Nàng ta mở miệng: “Vương gia, thời gian không còn sớm, nên vào cung.”

An Tĩnh Vương gật đầu: “Thạch trắc phi cũng đi theo đi.”

Tạ Phinh khựng lại, miễn cưỡng tươi cười nói: “Trắc phi vào cung e là không hợp quy củ...”

“Đây là mệnh lệnh của mẫu phi bổn vương.” An Tĩnh Vương liếc nàng ta: “Sao, Vương phi có ý kiến?”

Tươi cười trên mặt Tạ Phinh cũng cứng lại.

Đức phi hận nàng ta thấu xương, cố ý triệu kiến trắc phi ngay ngày đầu tiên sau đại hôn.

Sau ngày hôm nay, tất cả mọi người sẽ biết Tạ đại tiểu thư không được phu quân tôn trọng, không được mẹ chồng yêu thích, thể diện trong ngoài đều mất sạch sẽ.

An Tĩnh Vương hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đi lên phía trước.

Hắn ta thật sự rất hối hận, hối hận ngày đó không chịu được dụ hoặc, dan díu với nữ nhân này ở chùa Khánh An...

Hắn ta đường đường là hoàng tử, bị ép cưới một đứa con vợ lẽ nhà Ngũ phẩm làm chính phi, trở thành trò cười lớn nhất của cả kinh thành.

Dựa vào đâu mà hắn ta phải cho nữ nhân này thể diện, dựa vào đâu phải cho nàng ta vinh quang mà một Vương phi nên có, dù hắn ta không thích Thạch trắc phi thì cũng cố làm bộ ân ái để khiến nàng ta ngột ngạt...

“Vương phi.” Thạch trắc phi đi đến bên cạnh Tạ Phinh, nhẹ giọng nói: “Đức phi và mẫu thân đã mất của thiếp thân có chút giao tình nên mới triệu kiến thiếp thân.”

Nàng ấy sợ Vương phi cùng Vương gia cách lòng nên mới muốn giải thích một câu.

Lại thấy Tạ Phinh cười lạnh một tiếng: “Thạch trắc phi đang muốn nói với ta là lệnh mẫu và Đức phi giao tình không dứt, muốn đè đầu Vương phi ta sao?”

“Không phải, đương nhiên không phải!” Thạch trắc phi vội vàng nói: “Thiếp thân chỉ là...”

“Được rồi, ngươi đừng nói nữa.”

Tạ Phinh không kiên nhẫn rũ môi, xoay người đuổi theo An Tĩnh Vương.

Thạch trắc phi cắn môi, cũng chậm rãi đi theo hai người, xe ngựa chạy về phía hoàng cung.

Tới cửa cung, đoàn người theo thái giám đến Khôn Ninh Cung của Hoàng Hậu, trời cũng vừa sáng.

Ba người tới chỗ Hoàng Hậu, Hoàng Hậu ban cho Tạ Phinh một chiếc ngọc như ý, cho Thạch trắc phi một chiếc vòng ngọc.

Tạ Phinh thật lòng tạ ơn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi xuất giá.

Nhưng lúc tới chỗ của Đức phi thì nàng ta không cười nổi nữa, Đức phi cho nàng ta một chiếc trâm vàng, lại thưởng cho Thạch trắc phi mấy khúc gấm vóc và một bộ trang sức xa xỉ.

Đức phi không thèm nhìn nàng ta một cái, kéo tay Thạch trắc phi nói: “Bổn cung và nương con là hảo bằng hữu, năm đó bổn cung vào cung hầu hạ Hoàng Thượng, nương con gả cho phụ thân con, ai mà ngờ, nương con còn trẻ đã qua đời... Ai, để con làm trắc phi thật sự là thiệt thòi cho con...”

“Thiếp thân không thiệt thòi.” Thạch trắc phi vội nói: “Vương phi và thiếp thân tình như tỷ muội, có thể cùng Vương phi hầu hạ Vương gia là phúc khí của thiếp thân.”

Nàng ấy cố ý nhắc tới Vương phi là hy vọng Đức phi có thể trò chuyện với Vương phi nhiều một chút, nhưng lời này vào tai Tạ Phinh lại vô cùng chói tai.

Đức phi lạnh lùng nhìn Tạ Phinh. Bà ta không đuổi Tạ Phinh ra ngoài là bà ta rộng lượng, nhưng không đồng nghĩa với việc bà ta tiếp nhận Tạ Phinh.

Bà ta trò chuyện thân thiết với Thạch trắc phi cũng không đồng nghĩa bà ta thích Thạch trắc phi.

Hai người này, một người tính kế chiếm vị trí Vương phi, một người là rơi vào đường cùng nên mới phải lựa chọn, bà ta thích được mới là lạ.

Tạ gia tự xưng là hàn môn, không có của hồi môn thì cũng thôi đi.

Thạch gia càng buồn cười hơn, Thạch phu nhân nói sợ nổi bật lấn át chính phi, nên cũng chỉ chuẩn bị một chút ít giống như Tạ gia.

Bà ta cho Thạch trắc phi thể diện cũng chỉ là bức bách Thạch gia lấy ra của hồi môn vốn thuộc về Thạch trắc phi mà thôi.

“Ngoại ô kinh thành mới mở một thôn trang suối nước nóng, mấy ngày nữa con cùng bổn cung đến đó ngâm suối nước nóng đi.” Đức phi cười nói: “Nghe người ta nói suối nước nóng kia rất tốt cho thân thể nữ nhân, con ngâm nhiều một chút, mau mau mang thai hài tử của lão tứ.”

Thạch trắc phi đồng ý cũng không được mà từ chối cũng không xong.

Tạ Phinh đã muốn nghiến răng ken két.

Chính phi là nàng ta còn chưa có hài tử, sao Đức phi lại dám cho một trắc phi hèn mọn mang thai!

Nhưng nàng ta không dám biểu đạt bất mãn trong lòng, chỉ có thể cười theo.

Lúc Đức phi có ý muốn đưa Thạch trắc phi đến thôn trang suối nước nóng thì đại đa số người kinh thành đều biết đến sự tồn tại của thôn trang này.

“Nghe nói ngoài thành có một thôn trang suối nước nóng, tên là Sở Vân Chi Thượng, còn lớn hơn cả bể tắm nóng của hoàng gia.”

“Lớn hơn bể tắm của hoàng gia, vậy tại sao lại không dâng lên cho Hoàng Thượng?”

“Suối nước nóng kia cách kinh thành cũng hơi xa, dù dâng cho Hoàng Thượng thì e là Hoàng Thượng cũng khó đến được một lần, hơn nữa ta nghe nói người đứng sau thôn trang này là Bình Tây Vương, Hoàng Thượng làm cha, sao có thể đoạt sản nghiệp của nhi tử.”

“Người hoàng thất mở thôn trang cũng chỉ là để cho người trong cung và nhà quyền quý tới vui chơi, nào có phần cho dân chúng như chúng ta, cũng chỉ có thể xem náo nhiệt thế này thôi.”

“Ngươi nói sai rồi, một tiểu đệ của ta làm tạp dịch trong thôn trang kia, hắn đã nói với ta thôn trang suối nước nóng Sở Vân Chi Thượng này vô cùng lớn nên đã được phân chia thành hai trang viên, một bên cho thế gia huân quý, một bên khác đã xây dựng một bể tắm nóng lộ thiên siêu lớn, bá tánh bình thường như chúng ta chỉ cần tiêu mấy đồng là có thể vào trong hưởng thụ một chút.”

“Thiệt hay giả, dân chúng cũng được ngâm suối nước nóng sao?”

“Đương nhiên là thật, không tin thì chúng ta cứ đi nhìn thử xem.”

“...”

Ý tưởng chia thành hai trang viên Vân Sơ nghĩ ra.

Người phú quý có thể ngâm suối nước nóng, người bình thường có chút bạc dư đương nhiên cũng muốn hưởng thụ một chút.

Trang viên dành cho người phú quý có tính riêng tư cao, giá cả cũng đắt hơn một chút.

Còn bể tắm nóng lộ thiên cho dân chúng bình thường chỉ phân nam nữ, giá cả tuy rẻ nhưng lượng người tới vô cùng đông đảo, cả một ngày cũng thu vào một khoản xa xỉ. . 𝑵ha𝒏h 𝒏hất tại || 𝒯𝒓𝑼mt𝒓𝙪 yệ𝒏.𝗏𝒏 ||

Sau khi cửa hàng băng phô đóng cửa, thôn trang suối nước nóng Sở Vân Chi Thượng sẽ khai trương.

Dưới sự phối hợp của Trình trang chủ và Trần Đức Phúc, ngày đầu tiên thôn trang suối nước nóng khai trương đã tạo được tiếng vang khắp kinh thành.

Muốn tắm bể riêng tư thì phải đặt trước, lịch hẹn đã dài tới nửa năm, số tiền cọc cũng đã lên đến con số mấy chục ngàn lượng bạc.

Bể tắm thường giá cả hợp lý, cho dù vào mùa rét đậm thì cũng chỉ thu hai trăm đồng một người, lúc này mới vừa vào thu, giá cả đương nhiên là rẻ hơn một chút, chỉ cần tám mươi văn là có thể vào hưởng thụ tư vị ngâm suối nước nóng, vì vậy mà cả một ngày đoàn người kéo tới thôn trang cứ nối liền không dứt.

Hai trang viên tuy chỉ cách một bức tường nhưng ở hai bờ tường là một vườn đào lớn, dù hai bên có mở cửa lớn thì cũng không ảnh hưởng lẫn nhau.

Thính Sương mang theo sổ sách trong vòng nửa tháng khai trương đến Tạ phủ, cẩn thận thuật lại tình huống của thôn trang trong khoảng thời gian này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK