“Tám trăm dặm cấp báo —— báo!”
Một âm thanh từ xa vọng tới cắt ngang nghi thức tế thiên.
Tám trăm dặm cấp báo thông thường đều liên quan đến chiến sự, là chuyện quan trọng hàng đầu, cần phải thông báo ngay lập tức.
Tiếng nhạc trong đại điện lập tức dừng lại.
Một tiểu binh mặc áo giáp chạy tới hàng đầu tiên, quỳ sụp xuống đất: “Báo ——! Thái Tử điện hạ, hoăng!”
Lời này như một quả b.o.m ném vào trong đám người.
“Ngươi nói cái gì?”
“Thái Tử hoăng là có ý gì?”
“Mau! Nói rõ ràng!”
Tiểu binh kỳ quỳ rạp dưới đất, sợ hãi bẩm báo: “Chỉ còn mấy ngày nữa là một trăm năm mươi ngàn đại quân sẽ tới bờ biển Đông Lăng thì đột nhiên bị quân địch đánh lén, Thái Tử điện hạ tự mình thống lĩnh mười ngàn kỵ binh đuổi theo đi, ai ngờ lại rơi vào bẫy giặc, vạn tiễn xuyên tâm...”
“Cái gì...”
Vân Sơ lảo đảo.
Sở Dực c.h.ế.t rồi sao?
Không thể nào!
Một Đông Lăng nhỏ bé sao có thể lấy mạng hắn!
Nếu là mười năm sau, binh lực Đông Lăng cường thịnh thì có thể Sở Dực sẽ không địch lại!
Nhưng bây giờ nội bộ Đông Lăng trống rỗng, căn bản không thể chịu nổi một kích này, tại sao Sở Dực lại c.h.ế.t ở đó...
“Vì sao Thái Tử lại tự mình xuất binh truy địch?” Vân Trạch bước lên nắm lấy cổ áo tiểu binh: “Ngươi nói rõ ràng!”
Tiểu binh khóc lóc nói: “Hôm đó những tướng lĩnh dẫn binh đều bị tiêu chảy, nằm liệt trên giường không thể ngồi dậy, chỉ đành để Thái Tử điện hạ đích thân ra trận... Sau khi Thái Tử điện hạ hoăng thệ, Uy Võ tướng quân mang theo ba mươi ngàn tinh binh đi cướp t.h.i t.h.ể Thái Tử về, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, t.h.i t.h.ể Thái Tử điện hạ đã bị ném vào biển rộng!!”
“Phốc!!”
Hoàng đế phun ra một búng máu, suýt nữa là nữa té xỉu.
“Hoàng thúc!” Sở Thụy đỡ lấy hoàng đế, vẻ mặt lo lắng: “Xin hoàng thúc bảo trọng long thể, nếu hoàng thúc xảy ra chuyện, ai sẽ báo thù cho Thái Tử điện hạ? Hơn nữa Thái Tử hoăng thệ, trữ quân không còn, vì thiên thu ngàn năm của Đại Tấn, hoàng thúc cũng phải tỉnh táo để lựa chọn quốc quân đời kế tiếp!”
Hắn ta vừa nói xong thì đám người vừa rồi còn bi thống vì Thái Tử hoăng thệ đã bắt đầu suy tư xem Thái Tử đời tiếp theo sẽ là ai.
Hiện giờ trong triều chỉ còn lại thất hoàng tử, cửu hoàng tử, thập hoàng tử, sẽ là người nào chứ...
Vân Sơ nhìn xuống phía bên dưới, đám đại thần thuộc phe phái của Đông Cung còn chưa kịp rơi nước mắt thì đã bắt đầu hoang mang mơ hồ.
Ba vị đại nhân Thiếu phó Thiếu sư Thiếu bảo đang bàn luận gì đó.
Nàng nhìn ra xa, nhìn thấy Phàn Minh đang ẩn nấp trong Ngự Lâm Quân, hắn cũng khẽ lắc đầu, ý là hủy bỏ kế hoạch.
Thì ra đây chính là mưu kế của Sở Thụy.
Thái Tử c.h.ế.t thì Thái Tử Phi như nàng sẽ chẳng còn là gì cả.
Phe phái Đông Cung sẽ tự động tan rã.
Vân Sơ hít sâu một hơi, cố gắng chống đỡ thân hình.
Cho dù không có chứng cứ thì nàng cũng chắc chắn Sở Thụy đã xuống tay với ngưởi trong quân doanh nên mới khiến Sở Dực...
“Tăng nhân thủ... phái một trăm ngàn đại quân!” Hoàng đế thở hổn hển, gian nan mở miệng: “Lập tức đông chinh, san bằng Đông Lăng, báo thù rửa hận cho Thái Tử!”
“San bằng Đông Lăng!”
“San bằng Đông Lăng!!”
“San bằng Đông Lăng!!!”
Bá quan trong Thái Hòa Điện đồng loạt hô to, thanh âm rung trời động địa.
“Phốc!!” Hoàng đế lại hộc m.á.u ngã vào lòng Sở Thụy.
“Nghi thức tế thiên này để hôm khác rồi làm tiếp!” Sở Thụy sai người bế hoàng đế: “Chuyện tăng thêm một trăm ngàn đại quân, chờ ngày mai thượng triều rồi thương nghị! Đều lui ra đi!”
Văn võ bá quan nghị luận sôi nổi, chậm rãi giải tán.
Vân Trạch bước tới đỡ lấy thân hình lảo đảo của Vân Sơ: “Sơ nhi, muội không sao chứ?”
“Đại ca, Sở Thụy chắc chắn sẽ không để cho một trăm ngàn đại quân đi tiếp viện!” Vân Sơ ổn định cảm xúc rồi mở miệng: “Viết thư cho cha, muội chỉ tin cha!”
Đám người dần dần tan đi.
Những đại thần của Chiêm Sự bao gồm Thiếu phó Thiếu sư Thiếu bảo đều đi về phía Vân Sơ.
“Thái Tử Phi.” Hướng đại nhân khàn giọng nói “Thái Tử hoăng thệ, chúng ta...”
“Không, Thái Tử sẽ không chết.” Vân Sơ lớn tiếng nói: “Mấy hôm trước hắn viết thư cho ta, nói đã tìm được nhược điểm của Đông Lăng, hắn nói trong vòng ba tháng sẽ chiếm được Đông Lăng, khát vọng chưa thực hiện, hắn tuyệt không thể chết, ta tin tưởng hắn.”
Những đại thần đó liếc nhìn nhau.
Bọn họ đều cho rằng Thái Tử Phi đang nói mớ.
Một người bị vạn tiễn xuyên tâm cho dù may mắn sống sót nhưng sau đó lại bị ném xuống biển, liệu có thể sống sót sao.
“Thái Tử Phi, nén bi thương.” Nhiếp đại nhân mở miệng: “Ngày mai lâm triều, bọn ta đều sẽ thượng tấu yêu cầu Hoàng Thượng cử binh tiếp viện, nhất định phải báo thù cho Thái Tử!”
Lư đại nhân mở miệng: “Hoàng Thượng bệnh nặng, nước không thể một ngày không có trữ quân, xin Thái Tử Phi sớm ngày tiếp thu sự thật này.”
Vân Sơ nở nụ cười: “Cho nên các ngươi muốn quy thuận tân Thái Tử sao?”
Lư đại nhân trả lời: “Ta là Thiếu sư được Hoàng Thượng thân phong, là lão sư của Thái Tử, dù Thái Tử là ai thì ta đều chỉ trung với Thái Tử.”
“Nếu Thái Tử là Sở Thụy, Lư đại nhân cũng nguyện trung thành sao?” Vân Sơ hỏi.
“Không thể nào!” Nhiếp đại nhân thề thốt phủ nhận: “Còn có thất hoàng tử, cửu hoàng tử, thập hoàng tử, cho dù không được thì cũng có thể triệu hồi bát hoàng tử, sao có thể tới phiên Sở Thụy!”
Vân Sơ cười khẽ một tiếng: “Cổ trùng chưa trừ, Hoàng Thượng chính là con rối của Sở Thụy, hắn ta sẽ chậm rãi diệt trừ những hoàng tử này, cuối cùng sẽ chỉ còn lại một mình Sở Thụy danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị hoàng đế, quân chủ không biết giới hạn như vậy, các ngươi cũng muốn nguyện trung thành sao?”
Sắc mặt những người ở đó lập tức thay đổi.
Vân Sơ xoa xoa ấn đường: “Sau buổi lâm triều ngày mai, mọi người tập hợp ở Chiêm Sự Phủ đi, chúng ta sẽ thương nghị tiếp.”
Nàng xoay người đi xuống bậc thang, bước thẳng về Đông Cung.
Trăng tròn treo trên bầu trời, ánh trăng mát lạnh bao trùm không gian, nàng không bản thân đã về Đông Cung như thế nào.
Đi tới cửa thì bị vấp, Thính Sương vội vàng đỡ lấy nàng: “Thái Tử Phi...”
Thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không biết phải an ủi thế nào.
“Ta không sao.”
Vân Sơ xua tay đi về phòng mình.
Còn chưa được bao lâu thì tiếng gõ cửa đùng đùng vang lên.
“Nương, mở cửa.” Sở Hoằng Du khóc lóc hô: “Bọn họ đều nói phụ thân c.h.ế.t rồi, nương, ngài nói con biết đây không phải sự thật đi!”
“Phụ thân sẽ không chết, chắc chắn là chưa chết!” Sở Trường Sinh cũng khóc theo: “Phụ thân rất lợi hại, không ai có thể tổn thương phụ thân, chắc chắn là mấy người đó nghĩ bậy!”
Vân Sơ mở cửa, ngồi xổm xuống ôm hai hài tử vào lòng, khàn giọng nói: “Đúng, ta cũng không tin phụ thân các con đã chết, hắn nói hắn sẽ sống sót trở về, sẽ không thất hứa đâu. Những người kia không hiểu phụ thân các con cho nên mới sẽ nói như vậy, Du ca nhi và Trường Sinh không cần cãi cọ với bọn họ, đã biết chưa?”
“Dạ!” Sở Hoằng Du dùng sức gật đầu: “Không cần tranh luận với kẻ ngốc, con không để ý tới bọn họ.”
Sở Trường Sinh ôm cổ Vân Sơ: “Nương, đêm nay con muốn ngủ với nương.”
Từ khi Vân Sơ sinh Giác ca nhi, Sở Trường Sinh đã có sân viện riêng, con bé thích ứng rất tốt, Vân Sơ biết lần này nữ nhi đã bị dọa sợ rồi.
Nàng cố gắng gượng cười, ôn nhu nói: “Được, vậy đêm nay con ngủ với nương.”
Sở Hoằng Du chun mũi, thôi, nó đã là đại nam hài, không cần ngủ cùng mẫu thân với muội muội.
Vân Sơ ôm Trường Sinh, tiểu cô nương mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Nàng đặt nữ nhi lên giường, bản thân lại đi ra ngoại thất, cầm thư từ mấy hôm nay đọc lại một lần.
Mỗi ngày nàng đều nhận được thư của Sở Dực, ba ngày trước hắn đã viết xong, đi đường mất ba ngày thư mới tới tay nàng.
Danh Sách Chương: