Vừa rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, Ân phi không nhịn được mở miệng: “Vân phi, ngươi có phát hiện sau khi Trang Thân Vương phi nói mấy lời kia, hình như Hoàng Thượng... có chút hối hận về việc lập Thái Tử?”
Vân phi cười nói: “Tỷ tỷ chớ có nghĩ nhiều, Hoàng Thượng chỉ là thân thể không an, suy nghĩ quá nhiều thôi, tân Thái Tử đã chiêu cáo thiên hạ, việc này sẽ không xảy ra biến cố gì nữa đâu.”
Trên thực tế, bà ấy cũng cảm thấy Hoàng Thượng tín nhiệm nữ nhi Tô gia kia quá mức.
Lập Thái Tử là một chuyện vô cùng trọng đại, thế mà hoàng đế lại cho phép nữ nhi Tô gia phát biểu ý kiến, quả thực là quá mức dung túng.
Bà ấy cứ cảm thấy có gì đó rất quái dị.
Sau khi lập tân Thái Tử, Đông Cung rực rỡ hẳn lên, sắp nghênh đón tân chủ nhân của nó.
Nhưng Sở Dực vẫn còn công tác ở Đại Lý Tự, mà Đại Lý Tự lại nằm ngoài hoàng cung, ra vào hoàng cung liên tục thật sự không tiện, vì thế mà hắn trì hoãn thời gian dọn vào Đông Cung.
Nhưng đây cũng chỉ là cái cớ để nói với bên ngoài.
Trên thực tế là vì người sau màn còn chưa lộ diện, nếu dọn vào cung thì chẳng khác nào đưa bản thân vào trong môi trường sống mà mình không quen thuộc.
Hắn lo lắng cho Sơ nhi và ba hài tử.
Chờ giải quyết sau người trong tối kia rồi dọn vào Đông Cung cũng không muộn.
Mà Vân Sơ cuối cùng cũng chịu ra tay tổ chức buổi yến hội đầu tiên sau ba năm trở thành Bình Tây Vương phi, chủ yếu là vì Sở Dực thành Thái Tử, yến hội này không thể không làm.
Tân Thái Tử mới lên đương nhiên phải quảng giao nhân mạch, đại thần trong triều trên cơ bản đều nhận được thiệp mời.
Phủ Bình Tây Vương vô cùng náo nhiệt, người đến chúc mừng suýt nữa là đạp vỡ ngạch cửa.
“Bái kiến Thái Tử, Thái Tử Phi!”
“Khí sắc của Thái Tử điện hạ thật tốt, chúc mừng chúc mừng!”
“Thái Tử Phi mãi không chịu làm yến hội, khiến bọn ta đến bây giờ còn không biết phủ Bình Tây Vương trông như thế nào.”
“Sau này Thái Tử Phi phải tổ chức thật nhiều tiệc ngắm hoa đó!”
Vân Sơ cười nói: “Mùa xuân ngắm hoa, mùa hè uống trà, mùa thu săn thú, vào đông thưởng tuyết, đến lúc đó chỉ cần các vị không ngại phiền là được.”
Mọi người bước vào trong, phát hiện phủ Bình Tây Vương không hề xa hoa như trong tưởng tượng, cảnh trí xung quanh toát lên vẻ lịch sự tao nhã ấm áp.
Sở Dực ở tiền viện tiếp đãi triều thần.
Vân Sơ ở hậu viện chiêu đãi nữ quyến.
Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh cũng đón tiếp những vị khách nhỏ tuổi.
Một số nam hài thảo luận chuyện đọc sách với Sở Hoằng Du và Mạnh Thâm.
Mấy nữ hài tử thì nói chuyện với Sở Trường Sinh, nội dung là về việc vẽ tranh, nữ hồng linh tinh.
Tuy nói Sở Trường Sinh trưởng thành nhưng bản tính vẫn không thích giao tiếp với người lạ, con bé sắp xếp cho một đám thiên kim thế gia trạc tuổi xong xuôi thì nhẹ nhàng kéo Tạ Nhàn đi tới thiên viện bên cạnh.
Con bé thở ra một hơi: “Nói chuyện với bọn họ quá mệt mỏi, hai ta ở đây đọc sách đi.”
Tiếng nói vừa dứt thì bên cạnh đã vọng đến một âm thanh: “Ta cũng đọc sách cùng hai người.”
Sở Trường Sinh nhìn qua, là Tạ Thế Doãn.
Hôm nay vương phủ làm yến hội, con bé mời cả hai hảo bằng hữu là Tạ Nhàn và Tạ Thế Doãn tới đây, Tạ Nhàn ngày ngày ở bên cạnh con bé, chỉ là đã lâu không gặp Tạ Thế Doãn.
Tạ Thế Doãn có chút tự ti: “Ta không hiểu những thứ mà mấy vị công tử kia nói.”
Nó chỉ có thể tới đây tìm quận chúa, bằng không ngồi một mình ở đó sẽ càng xấu hổ hơn.
“Đừng nói là ngươi, cả ta cũng không hiểu bọn họ nói gì.” Sở Trường Sinh cười nói: “Ngươi tới vừa lúc, ta muốn dùng quả cây long não này để làm một bức tranh, ngươi có thể giúp ta hái quả không?”
Hậu viện Vương phủ trồng rất nhiều cây này, màu sắc của quả trên cây phân bố từ xanh lục tới tím đậm, phối hợp những loại màu sắc này để vẽ lên giấy Tuyên Thành, quả thật có thể vẽ thành một bức tranh.
Tạ Thế Doãn lộ ra tươi cười: “Được, ta giỏi việc này nhất.”
Nó lập tức bò lên thân cây, mạnh mẽ lay động nhánh cây, mấy quả trái cây đủ màu sắc rơi xuống như mưa.
“Thế Doãn, ngươi thật lợi hại!”
Sở Trường Sinh không nhịn được khen ngợi.
Ý cười trên mặt Tạ Thế Doãn càng sâu. Khi nó vừa bước vào vương phủ, không ít người hỏi thăm thân phận của nó, lúc biết nó họ Tạ thì trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ chế nhạo và khinh thường.
Chỉ có tiểu quận chúa biết rõ thân phận của nó nhưng chưa từng coi khinh nó, đối xử với nó như một bằng hữu bình thường, để không làm tổn thương lòng tự trọng của nó mà thường dùng một ít giấy mực và sách vở để đáp lễ, trong lòng nó vô cùng cảm kích nhưng lại không biết phải báo đáp như thế nào.
Nó chỉ hận không thể hái hết quả trên cái cây này xuống, chỉ cần tiểu quận chúa vui lòng là được.
Nhánh cây lay động, trái cây rào rạt rơi xuống.
Sở Trường Sinh dùng mấy quả trái cây màu sắc không đồng nhất này làm thành một bức tranh dạo chơi công viên.
“Còn thiếu mấy quả màu đỏ.” Con bé nhíu đôi lông mày thanh tú: “Quả màu đỏ ít quá.”
Sở Hoằng Du thò đầu qua: “Bên ngoài bức tường hậu viện phủ ta có rất nhiều cây long não, ta đi hái quả cho muội.”
“Ca ca, ca căn bản không phân biệt được màu đỏ nhạt, đỏ đậm và đỏ tươi.” Sở Trường Sinh rửa tay đứng lên: “Ca ca ở lại hậu viện chiêu đãi khách nhân đi, muội tự mình đi hái quả.”
Tạ Nhàn nhấp môi cười: “Trường Sinh, ta đi cùng ngươi.”
“Hai người các ngươi đều không biết leo cây, để ta đến đó giúp đỡ.” Tạ Thế Doãn xung phong nhận việc, trên thực tế là vì nó không phù hợp với nơi này, nó nên tìm việc gì đó để làm thì hơn.
Mạnh Thâm dặn dò hạ nhân trong viện: “Các ngươi đi theo đi, cẩn thận chút, đừng để tiểu quận chúa ngã bị thương.”
Có hai nha đầu đi bên cạnh Sở Trường Sinh, còn có một thị nữ biết công phu, là người Vân gia đưa tới, chuyên phụ trách bảo vệ Trường Sinh.
Năm sáu hạ nhân vây quanh tiểu chủ tử đi về phía bức tường bên ngoài hậu viện.
Chỗ này có một cửa hông, thị nữ bảo bà tử mở cửa hông, dẫn đầu đi ra ngoài, thấy bên ngoài không có người nào không liên quan thì mới cho hài tử ra ngoài.
Sở Trường Sinh nhìn cây long não cao cao, trên mặt tràn ngập ý cười: “Các ngươi xem, trên đó đều là quả màu đỏ.”
Tạ Thế Doãn xoa tay hầm hè, cuốn tay áo, ôm lấy thân cây muốn bò lên trên.
Thị nữ vội nói: “Cây này cao quá, để nô tỳ lên đi.”
Nàng ấy rướn người nhảy lên một nhánh cây, sau đó tiếp tục nhảy lên trên, rất nhanh đã đến được chỗ tán cây đầy quả màu đỏ.
Lúc nàng ấy đang hái quả thì xảy ra biến cố.
Đột nhiên có một trận gió lớn từ phía trên đánh úp tới chỗ nàng ấy.
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn, lại nhìn thấy một người mặc xiêm y xanh lục trốn trong tán cây, nếu không phải ở khoảng cách gần như vậy thì nàng ấy căn bản không phát hiện ra được.
Người áo lục kia lấy ra một thanh trường kiếm, đánh thẳng về phía thị nữ.
Thị nữ vội vàng tránh đi, cánh tay bị lưỡi kiếm cắt qua.
Nàng ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần, lớn giọng hô: “Mau, mang quận chúa hồi phủ!”
Sau đó lại nghiêng người, nâng chân trái, hung hăng đá lên rồi lập tức rút bội kiếm bên hông ra, không chút khách khí đ.â.m thẳng về phía lồ ng n.g.ự.c của đối phương.
Khi kiếm của nàng ấy chỉ còn cách cổ đối phương trong gang tấc thì lại có một trận gió lớn khác đánh úp sau lưng nàng ấy.
Thì ra còn có người khác ẩn nấp trên cái cây này.
Thị nữ không kịp tránh né, bị đánh vào lưng, choáng váng ngã từ trên cành cao xuống đất.
Mấy hài tử đứng dưới tàng cây đã sớm bị dọa ngây người.
Đám hạ nhân bên cạnh lập tức bế Sở Trường Sinh, nhân tiện bế cả Tạ Nhàn cùng Tạ Thế Doãn lên, vội vàng chạy đến cửa sau của vương phủ, vừa chạy vừa kêu: “Người đâu, mau tới đây! Có thích khách!”
Phủ Bình Tây Vương có sắp xếp phủ binh và thị vệ canh giữ bốn phía, bảo vệ toàn bộ vương phủ, bên này vừa xảy ra biến cố thì phủ binh cũng nhận được tin tức.
Tất cả thích khách ẩn mình trong góc tối đều xông ra.
Không phải chỉ một hai người mà là hàng chục người, có khi là gần trăm người.
Xiêm y của bọn chúng đủ các loại màu sắc, trốn trên cây, trong bụi cỏ, dưới mái hiên...
Hạ nhân ôm ba hài tử chưa kịp chạy vào trong vương phủ thì đã bị đám thích khách đó thọc một đao sau lưng.
Đám thích khách kia nhìn lướt qua ba đứa nhỏ, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, bọn chúng bắt lấy cả ba đứa, vắt ngang qua vai.
“Mau, ngăn bọn chúng lại!”
Phủ binh cùng ám vệ nhanh chóng đuổi theo, vừa đuổi tới đầu ngõ thì một làn sóng thích khách khác lại ập tới cản đường.
Yến hội trong vương phủ vẫn còn đang tiếp diễn.
Lúc mọi người đang ăn uống linh đình thì Trình Tự hốt hoảng chạy vào, nhỏ giọng nói: “Vương gia... Thái Tử điện hạ, không hay rồi, quận chúa bị bắt đi rồi!”
Danh Sách Chương: