Mục lục
Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi nói bậy!” Sở Hoằng Du lớn tiếng nói: “Nương ta chưa chạm vào nàng ta dù chỉ một chút, nàng ta tự mình té ngã, liên quan gì tới nương ta!”

“Ta sống hơn phân nửa đời, sẽ không nói bậy.” Quốc công phu nhân lạnh lùng nói: “Người đâu, mời Hoàng Thượng Hoàng Hậu lại đây chủ trì công đạo cho Phương trắc phi, mấy người các ngươi mời ngự y đến bắt mạch!”

Phương Tâm Nghiên nhắm chặt hai mắt.

Có lẽ Quốc công phu nhân thấy thẹn với nàng ta nên mới nguyện ý giúp nàng ta ngụy tạo chứng cứ.

Tiền viện cách đó không xa, chỉ một lúc sau, đế hậu đã đưa theo một đám người tới trước cửa phòng thay xiêm y.

Khi nhìn thấy Phương Tâm Nghiên suy yếu đang được cung tỳ đỡ dậy, th@n dưới toàn là m.á.u thì sắc mặt Hoàng Hậu đột nhiên thay đổi: “Xảy ra chuyện gì!”

“Mẫu hậu...” Phương Tâm Nghiên như phát điên khóc lớn: “Thiếp thân tới thay y phục, Bình Tây Vương phi chất vấn thiếp thân tại sao khi trước một hai đòi gả cho Bình Tây Vương, thiếp thân không muốn nhắc lại chuyện cũ, ai ngờ Bình Tây Vương phi lại đẩy thiếp thân, bụng thiếp đau quá... Hài tử không giữ nổi...”

“Ta nương không có!” Sở Hoằng Du giận đỏ mặt: “Là nàng ta tự mình té ngã rồi vu oan cho nương ta, hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu, đừng tin tưởng nàng ta!”

Phương Tâm Nghiên khóc như mưa: “Thiếp thân không có nói sai, Quốc công phu nhân có thể làm chứng.”

Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Quốc công phu nhân đang đứng bên cạnh.

“Ta vừa tới đây để thay y phục thì nhìn thấy Bình Tây Vương phi và Phương trắc phi đang nói chuyện.” Quốc công phu nhân chậm rãi mở miệng: “Không biết nói đến chuyện gì mà Bình Tây Vương phi đột nhiên kích động, đẩy bả vai của Phương trắc phi, Phương trắc phi lập tức ngã xuống đất.”

Mọi người xung quanh kinh ngạc, nhỏ giọng bàn tán.

“Bình Tây Vương phi lại làm chuyện như vậy sao?”

“Lúc trước Phương trắc phi suýt thì gả cho Bình Tây Vương, Bình Tây Vương phi có khúc mắt chứ gì.”

“Có thế nào thì cũng không nên xuống tay với hài tử vô tội.”

“Hơn nữa hôm nay còn là sinh thần của Hoàng Hậu nương nương.”

Vô số người nhìn Vân Sơ bằng ánh mắt khác thường.

Vân Sơ nhướng mắt nhìn về phía Quốc công phu nhân, nhàn nhạt mở miệng: “Xin hỏi Quốc công phu nhân, lúc ngươi đến thì ta và Phương trắc phi đang đứng nói chuyện ở chỗ nào?”

Quốc công phu nhân chỉ về phía Phương Tâm Nghiên đang đứng: “Chính là nơi này.”

Vân Sơ tiếp tục nói: “Vậy xin hỏi là ta dùng tay nào đẩy Phương trắc phi?”

Quốc công phu nhân bình thản nói: “Tay phải.”

Ở đây chỉ có ba người, bà ta và Phương trắc phi đều nói là Vân Sơ làm thì dù Vân Sơ có giảo biện thế nào thì cũng không thể thoát tội.

Còn hai đứa nhỏ kia sao, ai mà tin lời hài tử nói?

Vân Sơ gật đầu: “Vấn đề cuối cùng, Quốc công phu nhân có thấy rõ Phương trắc phi té ngã thế nào không?

Quốc công phu nhân đương nhiên không thể nói bản thân không thấy rõ, bà ta không nhanh không chậm nói: “Bình Tây Vương phi đẩy bả vai của Phương trắc phi, Phương trắc phi đứng không vững nên lảo đảo ngã ra sau, té xuống đất...”

Bà ta còn chưa nói xong thì đã thấy Vân Sơ cười cười.

“Mời mẫu hậu xem.” Vân Sơ nhìn Hoàng Hậu: “Bộ y phục trắng này của Phương trắc phi chỉ có khủy tay và vạt áo trước bị dính tro bụi. Nói cách khác, Phương trắc phi hoặc là là bị người đứng đằng sau đẩy ngã, hoặc là tự mình té ngã.”

Biểu cảm trên mặt Quốc công phu nhân cứng lại.

Sở Dực lạnh lùng chất vấn: “Tại sao Quốc công phu nhân là hùa với Phương trắc phi vu hãm thê tử của ta?”

Mọi người xung quanh lại tranh luận sôi nổi.

“Ta đã nói là sao có người dám tính kế trắc phi Thái Tử ở trong cung mà, chán sống rồi hay sao.”

“Thì ra là Phương trắc phi tự biên tự diễn, dùng thai nhi trong bụng tính kế người ta, cũng không biết là kiểu người gì.”

“Ta nghe người ta nói dạo gần đây Phương trắc phi luôn phải tìm cách giữ thai, có lẽ là hài tử đã sớm không giữ nổi nữa nên mới tính kế Bình Tây Vương phi.”

“Nhưng mà ta không rõ tại sao Quốc công phu nhân lại giúp Phương trắc phi ngụy tạo bằng chứng.” “...”

Quốc công phu nhân đột nhiên siết chặt nắm tay.

Bà ta mấp máy môi, gian nan mở miệng: “Có lẽ là ta nhìn lầm, hẳn là té ngã về phía trước...”

Chỉ là lại không có ai tin lời bà ta nói.

Bà ta có chút khó xử cắn môi, ánh mắt khẽ liếc về phía hoàng đế.

Bà ta ngập ngừng nói: “Lúc ta còn trẻ từng ngoài ý muốn mất đi hài tử, cũng mất đi tư cách làm mẫu thân, ta không thể nhìn người khác tàn hại thai nhi... Dù Phương trắc phi té ngã thế nào thì ta cũng phải có trách nhiệm nói với mọi người, đây là do Bình Tây Vương phi gây ra... Ta đã từng tuổi này, không cần thiết phải nói dối.”

Sắc mặt hoàng đế bỗng nhiên thay đổi.

Trước đây loại chuyện trong hậu cung này, hoàng đế đều giao cho Hoàng Hậu xử lý chứ không nhúng tay vào.

Nhưng hiện tại...

Hoàng đế lạnh lùng nói: “Vân thị lớn mật, dám ra tay làm hại huyết mạch hoàng thất Đại Tấn, ngươi đáng tội gì!”

Mọi người ở đó đều ngây ngẩn.

Việc này rõ ràng còn có ẩn tình khác, tại sao Hoàng Thượng lại định tội Bình Tây Vương phi?

Sở Dực bước lên trước: “Phụ hoàng, hai đứa nhỏ cũng ở đây, không nên nghe lời một phía của Quốc công phu nhân.”

“Hai hài tử năm tuổi, lời bọn nó nói không thể làm chứng.” Ánh mắt hoàng đế lạnh như băng: “Vân thị tàn hại huyết mạch hoàng thất, theo luật phải bị giam cầm trong nhà...”

Ánh mắt âm trầm của Sở Dực quét về phía Quốc công phu nhân.

Hắn biết chuyện này không còn đường cứu vãn.

Hắn vén áo bào quỳ xuống đất: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện thay thê tử bị phạt!”

“Hoàng Thượng, sao không để Đại Lý Tự cẩn thận tra rõ chuyện này?” Hoàng Hậu nhẹ nhàng mở miệng: “Thần thiếp cảm thấy, có lẽ...”

“Không cần tra xét nữa.” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Lão tam, nếu ngươi muốn chịu phạt thay thì đi lãnh hai mươi trượng đi, tạm thời đừng đến Công bộ làm việc nữa.”

Sở Dực chắp tay: “Vâng!”

Hoàng đế phủi tay rời đi.

Sở Dực đi nhận phạt, Vân Sơ cũng đi hai đứa nhỏ rời đi.

Hoàng Hậu còn phải ở lại thu dọn tàn cục, đầu tiên là tiễn khách khứa, sau đó lại dò hỏi ngự y tình huống của Phương trắc phi.

Ngự y lắc đầu: “Thai nhi đã c.h.ế.t trong bụng rồi, cần uống thuốc để hài tử ra ngoài...”

Hoàng Hậu chậm rãi nói: “Vậy ngự y khai đơn thuốc đi.”

Bà ta đứng trong sân nhìn ma ma bưng một chén thuốc đi vào, ngay sau đó đã nghe được tiếng thét thống khổ của Phương Tâm Nghiên, nhóm cung tỳ liên tiếp bưng từng thau m.á.u loãng ra ngoài...

Bỗng nhiên một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt, Hoàng Hậu thấy Quốc công phu nhân đang đi tới.

“Hoàng Hậu nương nương đừng khổ sở.” Quốc công phu nhân mở miệng: “Thái Tử còn trẻ, sẽ có hài tử khác thôi.”

Hoàng Hậu mím môi không nói gì.

Quốc công phu nhân thở dài: “Tiệc ngắm hoa dạo trước mệnh phụ có gặp Phương trắc phi ở hậu hoa viên, lúc đó gương mặt nàng tràn ngập vẻ vui sướng khi sắp được làm mẫu thân, ai ngờ bây giờ hài tử cũng không còn nữa.”

Hoàng Hậu biến sắc.

Từ buổi tiệc ngắm hoa lần trước, Phương trắc phi đã bắt đầu thấy cơ thể không thoải mái, ngày ngày phải tìm ngự y kê thuốc an thai.

Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới Quốc công phu nhân?

Quốc công phu nhân đột nhiên giơ tay vuốt tóc mai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK