“Giác ca nhi, ngoan.” Sở Dực mặc chiến giáp cứng như đá nhưng ngữ khí lại vô cùng ôn nhu: “Vi phụ sẽ sớm ngày chiến thắng trở về, mẫu tử các con không cần lo lắng!”
Hắn sờ đầu ba đứa nhỏ rồi xoay người cất bước rời đi.
Đi tới cửa, hắn quay đầu đối diện với đôi mắt đã ửng đỏ của Vân Sơ.
Hắn vẫn không thể nào nhịn được, xoay người đi tới hôn lên đôi mắt của Vân Sơ một cái rồi mới quyết tâm xoay người biến mất khỏi cổng lớn.
Thái Tử lãnh binh xuất chinh, bá quan văn võ cả triều ra đưa tiễn, bá tánh toàn thành đứng ven đường nhìn theo Sở Dực đi xa.
Tuy Sở Dực nói Vân Sơ đừng đến đưa tiễn nhưng Vân Sơ vẫn không nhịn được, thay một bộ xiêm y đơn giản, dắt theo hai nha hoàn chen vào trong đám người.
Nàng đứng trong đám đông nhìn nam nhân cao lớn ngồi trên đại mã.
Lúc trước đồng ý gả cho hắn, trong lòng nàng chỉ yêu thích hắn năm phần.
Sau khi trở thành thê tử của hắn, sinh hạ Giác ca nhi thì năm phần kia đã biến thành mười phần.
Hắn cũng giống như bọn nhỏ, trở thành một người không thể thiếu trong sinh mệnh của nàng.
Sở Dực mang binh rời khỏi kinh thành, đi tới chỗ cổng thành.
Hoàng đế cùng bá quan văn võ nâng chén tiễn đưa, khí thế vô cùng.
Vân Sơ xa xa nhìn hoàng đế đứng trên tường thành, nàng phát hiện hoàng đế phải nhờ Cao công công và một lão ma ma đỡ mới có thể đứng vững.
Không phải Ngô Vân đã nói sau khi uống ba viên thuốc đầu tiên thì thân thể của Hoàng Thượng sẽ khôi phục đáng kể sao, sao nàng cứ cảm giác thân thể của Hoàng Thượng kém đi nhiều vậy?
Hay là...
Nghĩ đến đây, lòng Vân Sơ nặng trĩu.
Nàng đè nén tâm trạng bước ra khỏi đám người, đi tới dưới tường thành chờ Ân phi.
Ân phi đã khóc cạn nước mắt, tựa như khi trước nhi tử đi diệt phỉ lần đầu tiên, bà ấy cũng khóc đứt ruột đứt gan.
“Mẫu phi.” Vân Sơ đi đến bên cạnh bà ấy: “Thái Tử đi lần này chắc chắn sẽ bình an thắng lợi quay về, như vậy mới có thể ngồi vững vị trí trữ quân, mẫu phi nên bảo trọng thân thể của mình mới phải.”
Ân phi dụi mắt, thở dài nói: “Ai, cho dù bình an quay về thì cũng phải non nửa năm, chỉ cần nghĩ tới chuyện này là tại lại khó chịu... Ta không rõ, Dực nhi là Thái Tử, tại sao phải mang binh đi đánh giặc, sao Hoàng Thượng có thể hạ chỉ như vậy chứ...”
“Mẫu phi, chú ý lời nói.” Vân Sơ liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Con có lời muốn nói với mẫu phi, chúng ta lên xe ngựa của con ngồi đi.”
Ân phi đang sa sút tinh thần, cũng không nghĩ nhiều mà theo Vân Sơ lên xe ngựa.
Vừa vào xe thì Vân Sơ mở miệng nói: “Con muốn nhờ mẫu thân đi đếm một chút, trên n.g.ự.c phụ hoàng có bao nhiêu điểm đen.”
“Cái gì?” Ân phi trợn tròn mắt: “Sơ nhi, con, con muốn làm gì?”
Vân Sơ do dự một hồi.
Tính tình Ân phi đơn thuần, không hề có lòng dạ sâu xa, nếu biết Hoàng Thượng trúng cổ độc, chắc chắn bà ấy sẽ nói với hoàng đế, đến lúc đó Ân phi cũng sẽ bị Hoàng Thượng nghi ngờ.
Nàng dừng một chút rồi nói: “Đây là chuyện Thái Tử dặn dò, có thể liên kết với hiện tượng thiên văn để xem vận thể, cũng có thể tính ra trận này thắng hay bại.”
“Thì ra là vậy...” Ân phi gật đầu: “Yên tâm, đêm nay ta sẽ hỏi rõ ràng cho con.”
Còn chưa tới tối thì trong cung đã truyền tin đến —— trên n.g.ự.c Hoàng Thượng có tổng cộng chín điểm đen.
Tâm trạng của Vân Sơ lập tức rơi xuống đáy cốc.
Mấy ngày nay nàng đã đưa cho Cao công công tổng cộng ba viên thuốc giải, hẳn là trên n.g.ự.c Hoàng Thượng chỉ nên còn lại sáu điểm đen.
Nói cách khác, Cao công công không hề đút thuốc cho Hoàng Thượng.
Là Cao công công nói hết mọi chuyện với Hoàng Thượng nên Hoàng Thượng từ chối uống thuốc, hay là...
Không, nếu Cao công công thẳng thắn, Hoàng Thượng nhất định sẽ tuyên nàng tiến cung, cũng sẽ ép hỏi nàng rốt cuộc đây là thuốc gì...
Cao công công cũng trúng cổ độc! Vân Sơ không hề suy sụp mà còn cảm thấy may mắn, nếu không phải xảy ra chuyện này thì nàng sẽ không bao giờ ngờ được tử cổ còn lại ở trên người Cao công công.
Hôm sau là ngày mười lăm.
Vân Sơ chiếu theo lệ cũ vào cung thỉnh an.
Lúc nàng đến cửa Dưỡng Tâm Điện thì nhìn thấy một vị phi tử thất vọng tràn trề bưng chén canh bổ từ trong đại điện đi ra.
Trong đại điện ngoài hạ nhân hầu hạ thì còn có Phàn Minh của Ngự Lâm Quân canh giữ ngoài cửa lớn.
Nàng từng nghe Sở Dực nói qua, phụ thân của Phàn Minh là bạn nối khố của Hoàng Thượng, vì bảo hộ Hoàng Thượng mà mất mạng nên Hoàng Thượng tự mình đề bạt Phàn Minh lên làm thủ lĩnh Ngự Lâm Quân, quản lý toàn bộ Ngự Lâm Quân của Đại Tấn, chịu sự điều khiển trực tiếp của Hoàng Thượng.
Với tình hình hiện tại, Hoàng Thượng cho Phàn Minh canh giữ ở Dưỡng Tâm Điện, có thể thấy Hoàng Thượng tín nhiệm người này như thế nào.
“Bái kiến Thái Tử Phi.” Cao công công đi tới hành lễ: “Sáng nay Hoàng Thượng ho khan rất lâu, long thể không thoải mái, không muốn gặp ai, Thái Tử Phi ngày khác lại tới.”
Vân Sơ lấy một bình sứ trong tay áo đưa cho ông ta: “Số thuốc giải còn lại đều ở đây, làm phiền Cao công công đút cho phụ hoàng, chờ phụ hoàng thuốc đến bệnh trừ là có thể hồi phục thượng triều.”
Cao công công lập tức nhận lấy bình sứ, luôn miệng đảm bảo.
Vân Sơ tiếp tục nói: “Ta nghe Thái Tử nói thích ăn một loại điểm tâm dân gian Hoàng Thượng nên cố ý cho người mua tới, làm phiền Cao công công đưa cho Hoàng Thượng.”
Cao công công nói: “Gần đây Hoàng Thượng ăn uống không tốt, có lẽ là không ăn đâu, nhưng đây cũng là tấm lòng của Thái Tử Phi, để lão nô thử một chút đi.”
Ông ta bưng mâm đi đến cửa đại điện, đang muốn lên tiếng nói chuyện thì thủ lĩnh Ngự Lâm Quân Phàn Minh đã lạnh lùng nói: “Dù là đồ ăn gì cũng cần phải thử độc trước khi đưa vào Dưỡng Tâm Điện, Cao công công, mời.”
Trước mắt bao người, Cao công công không chút nghi ngờ Vân Sơ động tay động chân vào số điểm tâm này, trực tiếp ăn vào, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ bước vào đại điện.
Một lát sau, ông ta bưng điểm tâm đi ra: “Lão nô khuyên bảo một hồi lâu, Hoàng Thượng vẫn không chịu ăn...”
Vân Sơ nhìn gương mặt của Cao công công, trong lòng hiểu rõ.
Nàng cười cười nói: “Vậy để hôm khác ta lại đến.”
Nàng xoay người, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng.
Sau khi uống thuốc trừ cổ vào thì ký chủ sẽ có cảm giác đau đớn, phản ứng phải giống như Tô Tử Nguyệt, nhưng Cao công công này hoàn toàn không bị như vậy.
Cao công công không bị trúng cổ, ông ta thật sự phản bội Hoàng Thượng.
Không trúng tử cổ, không bị cổ trùng mê hoặc tâm trí nhưng Cao công công vẫn lựa chọn phản bội.
Khó trách đế vương lại đa nghi nặng như vậy, nữ nhân yêu sâu đậm ba mươi năm là giả, Hoàng Hậu là thê tử kết tóc lại mưu sát bức vua thoái vị, nô tài hầu hạ bản thân năm mươi năm nói phản là phản, nhiều nhi tử như vậy, ai cũng có lòng riêng...
Cao xứ bất thắng hàn, quả là không sai.
Vân Sơ ra khỏi hoàng cung thì trở về Vân gia một chuyến.
Nàng ở Vân gia gần hai canh giờ rồi mới về vương phủ, vừa lúc nhận được bức thư đầu tiên của Sở Dực.
Trong thư, hắn hỏi tình huống của nàng và hài tử, cũng đơn giản thuật lại tình hình của hắn, đường đi rất thuận lợi, mấy ngày nữa là đến Hải Thành...
Vân Sơ dịu dàng viết thư phản hồi cho Sở Dực rồi sai người ra roi thúc ngựa đưa đi.
Nàng ôm Giác ca nhi ngồi trên giường, từng ý niệm không ngừng xẹt qua đầu.
Nàng suy nghĩ người được Hoàng Thượng tín nhiệm nhất bây giờ ngoài Cao công công thì còn có ai?
Thống lĩnh Ngự Lâm Quân Phàn Minh quả thật là được Thánh Thượng tín nhiệm, nhưng nàng không có cách nào tin tưởng người này.
Bây giờ phải chọn ai làm người đút thuốc giải cho Hoàng Thượng đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Vân Sơ đã có đáp án, nàng sai người vào cung truyền lời cho Vân phi.
Sáng hôm sau, nhóm cung phi theo thường lệ tới cung Vân phi thỉnh an.
Tuy Vân phi không phải Hoàng Hậu nhưng hiện tại bà ấy là người chấp chưởng lục cung, quyền như Hoàng Hậu nên chúng phi tử ở hậu cung đều xem Vân phi là người đứng đầu.
Đương nhiên, trong số đó cũng có người không phúc, chính là Ân phi, nhưng Sở Dực đã dặn dò tỉ mỉ, Ân phi cũng không cố ý nhắm vào Vân phi nhưng thái độ của bà ấy cũng không khá lên được.
Hiện giờ Hoàng Thượng bệnh nặng, tình cảnh của chúng phi cũng rất bi thảm.
Danh Sách Chương: