“Phinh nhi, ta nhớ ngày con ra đời, trên trời có rất nhiều hỉ thước, lúc con cất tiếng khóc chào đời, lần đầu tiên ta cảm nhận được niềm vui làm cha.” Tạ Cảnh Ngọc nhẹ giọng nói: “Tiếng gọi đầu tiên của con là gọi cha, là ta nắm tay con dạy con học cách đi đường, là ta dạy con đọc nhân chi sơ... Con là hài tử ta thương yêu nhất, chảy cùng một dòng m.á.u với ta, trên thế giới này, người thương con nhất là ta... Nhưng một người sống trên đời không thể chỉ lo cho hài tử của mình, gia tộc mới là căn cơ, Tạ gia vất vả lắm mới tới được kinh, không thể suy sụp... Phinh nhi, con là hài tử ngoan, vi phụ biết con sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.”
Tạ Phinh lệ rơi đầy mặt.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, bọn ta đi trước.”
Tạ Thế An đỡ Tạ Cảnh Ngọc rời khỏi nhà lao, tiếng bước chân càng ngày càng xa.
Tạ Phinh che môi, nức nở khóc lớn.
Nàng ta sợ đau, nàng ta sợ chết, nàng ta rất sợ hãi nhưng cũng biết bản thân không có lựa chọn khác...
Nàng ta run rẩy đưa tay muốn gỡ chiếc trâm lên đầu, lại đột nhiên nhớ ra chiếc trâm đã bị cai ngục đoạt đi lúc nàng ta mới bị đưa vào đây...
Nàng ta nhìn về phía chén cháo, đập nát, nhặt một mảnh vỡ nhỏ, kề vào cổ mình, vừa ấn xuống một chút thì nàng ta đã khóc rống.
Nàng ta lại tiếp tục xây dựng tâm lý cho bản thân.
Bất giác trời đã sáng.
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, dừng lại trước cửa buồng giam của nàng ta, khoá cửa mở ra, hai cai ngục đi vào túm lấy nàng ta.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Tạ Phinh run rẩy la to.
Bọn họ muốn kéo nàng ta tới ngọ môn c.h.é.m đầu sao?
Nàng ta hẳn là nên dũng cảm tự sát, chứ không phải c.h.ế.t thê thảm đầu một nơi thân một chỗ...
“Thành thật một chút” Ngục tốt lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng hạ mệnh lệnh đưa ngươi đi thủ lăng của An Tĩnh Vương, cả đời không được ra khỏi hoàng lăng một bước!”
Tạ Phinh đột nhiên giãy giụa: “Không, ta không muốn!”
Khi hoàng đế qua đời, rất nhiều cung phi bị đưa đi giữ hoàng lăng, đều không thể chịu nhục mà tự sát.
Vì sao lại chịu nhục, là vì hoàng lăng đời đời luôn được tu sửa, ở đó đều là nam nhân, nữ nhân tới thủ lăng đương nhiên thành thứ mua vui cho bọn họ.
Những cung phi thủ lăng cho tiên hoàng đều chịu kết cục như vậy, một góa phụ của phản tặc như nàng ta, hẳn sẽ gặp phải những chuyện tàn nhẫn vô đạo hơn như vậy.
“Không phải do ngươi chọn!”
Hai cai ngục lôi nàng ta ra ngoài, nhét nàng ta vào xe ngựa.
Tin tức Tạ Phinh đi thủ hoàng lăng cho An Tĩnh Vương nhanh chóng truyền tới Tạ gia.
Tạ Cảnh Ngọc tức giận ném vỡ ly: “Nó quả nhiên không tự sát, ta nên dùng dây thừng siết c.h.ế.t nó, đỡ khiến Tạ gia mất mặt xấu hổ... Khụ khụ khụ!”
“Đại nhân, xin bớt giận.” Thính Vũ vội vàng đút thuốc: “Ngài điều dưỡng thân mình trước rồi hẵng lo liệu những chuyện này...”
Tạ Cảnh Ngọc uống cạn bát thuốc.
Vốn dĩ bệnh tình của hắn ta đã khá lên, nhưng sau khi phủ An Tĩnh Vương xảy ra chuyện, khí huyết của hắn ta lại cuồn cuộn dâng lên, bệnh tình tái phát, thân mình vô cùng suy yếu.
Hắn ta quả thật không còn tâm trí lo lắng những chuyện này, uống thuốc xong lại chìm vào giấc ngủ.
Thính Vũ đắp chăn cho hắn to rồi sốt ruột chạy tới Sanh Cư tìm Vân Sơ.
“Phu nhân, hình như bệnh của đại nhân càng ngày càng nặng...” Nàng ta nhíu mày u sầu: “Hay là phu nhân lại mời Tần lão ngự y đến xem mạch?”
Vân Sơ buông sổ sách, nhướng mắt nói: “Vũ di nương có biết mỗi lần mời lão ngự y phải tốn bao nhiêu bạc không?”
“Bao nhiêu cũng phải trị.” Thính Vũ cúi đầu: “Bạc mất có thể kiếm, người mất sẽ không còn gì nữa.”
Vân Sơ ném sổ sách qua: “Vũ di nương nhìn kỹ xem, công trướng của Tạ phủ còn thừa bao nhiêu bạc?”
Thính Vũ là đại nha hoàn của phủ Tướng quân, đương nhiên cũng biết tính toán một ít, lúc nàng ta thấy con số cuối cùng trong sổ sách của Tạ gia thì vô cùng kinh hãi, Tạ phủ chỉ còn hơn một ngàn lượng bạc. Bạc tiêu vặt của cả phủ mỗi tháng cũng phải hơn trăm lượng bạc, cộng thêm củi gạo mắm muối, một tháng phải tiêu ít nhất một ngàn lượng, nói cách khác, bạc của Tạ gia chỉ còn chống đỡ được một tháng.
Thính Vũ ngẩn ngơ.
Tại sao Tạ gia lại đi đến bước đường này?
Chẳng trách gần đây chi phí của nàng ta và Doãn ca nhi luôn bị cắt xén, hóa ra không phải phu nhân cố ý mà là trong phủ thật sự không còn bạc.
“Bạc của Tạ gia đều dùng để lo hậu sự cho lão thái thái.” Vân Sơ mở miệng: “Khang ca nhi yếu ớt, đại nhân sinh bệnh, An ca nhi tặng lễ cho tiên sinh, tất cả đều cần bạc, Tạ gia đã sớm bị đào rỗng. Nếu cầm hơn một ngàn lượng còn lại này đi mời đại phu cho đại nhân thì hạ nhân trong phủ này nên giải tán rồi.”
Thính Vũ siết chặt khăn tay: “Phu nhân, hẳn là phu nhân còn có chút bạc nhỉ.”
Trước đây nàng ta là nha hoàn của phu nhân, phu nhân có bao nhiêu của hồi môn, trong lòng nàng ta rõ rành rành, dù lấy ra một ít cho Tạ gia thì cũng sẽ còn lại rất nhiều.
Nghe nàng ta nói vậy, Vân Sơ cười: “Theo ta biết mấy năm nay Vũ di nương cũng tiết kiệm không ít bạc tiếng, hay là lấy ra để mời Tần lão ngự y đến bắt mạch?”
“Thiếp thân không có...” Thính Vũ vội vàng lắc đầu: “Đại nhân cần người chăm sóc, thiếp thân cáo lui.”
Vân Sơ cũng không để ý Thính Vũ sẽ đi châm ngòi ly gián trước mặt Tạ Cảnh Ngọc thế nào.
Nàng nhìn về phía Thính Phong đang đi vào: “Đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
Thính Phong gật đầu: “Phu nhân yên tâm đi, sáng mai là có trò hay để xem rồi.”
“Sắp xếp thêm nhiều người cùng tới.” Vân Sơ rũ mi, lạnh lùng nói: “Chuyện thành rồi thì nhân lúc loạn lạc đưa Hà Húc đi, sau này không cần giám sát hắn ta.”
Đời trước, Thính Phong và Thính Tuyết bị Hà Húc lăng nhục, tên này đã nên c.h.ế.t từ lâu.
Nhưng nàng còn một chuyện cuối cùng cần Hà Húc đi làm, sau khi mọi chuyện chấm dứt, Hà Húc cũng có thể đi đầu thai rồi.
Thính Phong xoay người ra ngoài làm việc.
Thính Tuyết cầm một tờ khế đất đi vào: “Phu nhân, chuyện đã xong, tiểu viện tử tam tiến trong ngõ Ngọc Lâm đã chính thức thuộc về phu nhân.”
Vân Sơ vừa lòng nhìn khế đất, cẩn thận cất vào.
Ngõ Ngọc Lâm là một ngõ nhỏ phía sau Vân phủ, cách những con phố phồn hoa không xa, bước vào thì tĩnh lặng, bước ra thì náo nhiệt.
Một mình nàng ở một tòa tam tiến viện thật sự có hơi to, đãi khách ở tiền viện, cư trú ở hậu viện, có thể tu sửa trung viện một chút.
Nàng cho người chuẩn bị giấy và bút mực, nghiêm túc vẽ bố cục của sân viện.
Dù sao nàng cũng ở một mình, không cần thương nghị với ai, cứ làm sao cho thoải mái là được, nàng thích ăn đào, vậy thì trồng một ít đào, mùa xuân còn có hoa đào để ngắm.
Nàng còn thích thanh trúc, trồng trúc vòng quanh nửa bờ hồ là được.
Nàng còn nhớ mang máng là Du ca nhi thích ăn hồng, vậy cho người trồng mấy cây hồng dọc bờ tường.
Trường Sinh thích ăn vải, nhưng khí hậu kinh thành không thích hợp trồng vải.
Trường Sinh còn thích mấy con vật nhỏ như mèo con thỏ con, vậy thì làm một khu vườn nho nhỏ để nuôi đám động vật nhỏ này...
Vẽ vẽ một chút mà sắc trời đã tối đen.
Vân Sơ ở đây đắc ý vui vẻ, Tạ gia lại khó mà an giấc.
Tạ Cảnh Ngọc bệnh không ngủ được.
Tạ Trung Thành và Nguyên thị lo lắng cho tương lai của Tạ gia nên không ngủ được.
Tạ Thế An chỉ cần nhắm mắt là sẽ thấy một vài gương mặt xuất hiện, là mặt của mẫu thân thân sinh Hà Linh Huỳnh, là mặt của lão thái thái, cả mặt của đại tỷ Tạ Phinh.
Hắn ta không ngủ được, căn bản là không ngủ được.
Trước giờ hắn ta chỉ cần chăm chỉ đọc sách, chuyện trong chuyện ngoài của Tạ gia đều có người lo liệu.
Nhưng lúc này, không biết vì sao mà tất cả trách nhiệm và áp lực đều đè lên vai hắn ta.
Sinh thần của hắn ta là ngày đầu đông, chờ tới mùa đông thì hắn ta cũng chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, tại sao lại muốn hắn ta gánh vác toàn bộ hưng suy vinh nhục của cả gia tộc?
Danh Sách Chương: