“Cha, sao cha lại nhờ Vương gia làm những chuyện như vậy.” Vân Sơ đỡ trán: “Bản lĩnh của nữ nhi ngài tới đâu ngài cũng không biết sao, tìm binh khí tốt làm gì?”
Vân Tư Lân cười ha ha: “Chính vì bản lĩnh của con quá kém nên mới cần binh khí tốt để phòng thân, ta và Bình Tây Vương có giao tình, con cũng đừng áp lực.”
Nếu đã nói như vậy thì Vân Sơ cũng ném chuyện này sang một bên.
Nàng theo Vân Tư Lân vào thư phòng, lấy một xấp giấy từ trong tay áo đưa qua đó.
Vân Tư Lân mở giấy, vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức thay đổi: “Sơ nhi, đây đều là những chuyện xảy ra trong giấc mơ của con sao?”
Vân Sơ gật đầu.
Vân Tư Lân vô cùng khiếp sợ.
Trên tờ giấy này đều là chuyện của Vân gia, ngoài việc thời gian có chút mơ hồ thì nguyên nhân, quá trình và kết quả của từng sự kiện đều rất rõ ràng.
Đều nói giấc đều rất mơ hồ, đa số người mơ xong rời giường đã quên hết, cho dù có nhớ thì cũng không thể nhớ rõ ràng như vậy.
Vốn dĩ ông ấy cũng không tin giấc mơ của nữ nhi, nhưng từng sự kiện trong giấy quá mức chân thật.
Lúc này, âm thanh của gia đinh từ bên ngoài thư phòng vọng vào: “Tướng quân, nhóm tộc lão tới, nói có chuyện quan trọng cần thương nghị.”
Vân Tư Lân gấp giấy lại: “Đi, Sơ nhi, đi xem thử xem có chuyện gì.”
Trong lòng ông ấy, nữ nhi vẫn là một thành viên của Vân gia, tộc lão tới đây, cũng nên ra gặp mặt thỉnh an nhóm lão nhân.
Vân Sơ theo đến đại sảnh, còn chưa vào trong đã nghe thấy tiếng khóc.
Một phụ nhân dòng bên đang nắm tay Lâm thị khóc lóc: “Thấm nhi quá khổ rồi, gả qua đó nửa năm, gần như ngày nào cũng bị đánh, một chân của con bé đã bị đánh gãy... nếu để con bé tiếp tục ở lại Phương gia thì cả tính mạng cũng không còn mất...”
Vân Sơ cùng Vân Tư Lân liếc nhìn nhau.
Sự kiện đầu tiên trong tờ giấy kia là nữ nhi Vân Thấm của dòng bên Vân gia muốn hòa ly.
Vân Tư Lân vô cùng khiếp sợ.
Dòng bên Vân gia có rất nhiều người, lại cứ là người này, lại là muốn hòa ly, cũng là vào lúc này.
Tất cả đều trùng khớp.
Chứng minh giấc mộng của Sơ nhi là thật!
Chuyện trong mộng đều sẽ xảy ra!
“Phu nhân, ta muốn xin phu nhân ra mặt giúp Thấm nhi hòa ly, thoát ly Phương gia!”
Phụ nhân kia vừa nói xong thì đám tộc lão ngồi bên cạnh đã lập tức lên tiếng phản đối.
“Vân gia ở kinh thành một trăm hai trăm năm, còn chưa bao giờ có chuyện hòa ly, một nữ tử hòa ly thì hôn sự của tất cả nữ nhân Vân gia đều bị ảnh hưởng.”
“Hiện giờ tướng quân hồi kinh, Hoàng Thượng tự mình nghênh đón, có hoàng tử nào không cho tướng quân mặt mũi, hẳn là Phương gia cũng sẽ thu liễm một chút.”
“Không thì thế này đi, tộc lão cùng phu nhân tới Phương gia một chuyến, gây áp lực cho Phương gia, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”
“Ta cũng cho rằng nên như thế.” “Nên như thế.”
Nhóm tộc lão đồng lòng nhất trí với phươn án này.
Nhóm tộc lão chỉ có một nam nhân, còn lại đều là phụ nhân vì nam đinh Vân gia đa số đều mất sớm.
Vân Tư Lân bước vào, trong phòng lập tức yên tĩnh.
Lâm thị mở miệng nói: “Tướng quân hẳn cũng nghe thấy rồi, người Phương gia dám ngược đãi nữ nhi đã xuất giá của Vân gia, bây giờ ta muốn cùng nhóm tộc lão đến Phương gia, ngài thấy thế nào?”
Vân Tư Lân hừ một tiếng.
Sơ nhi đã viết rất rõ ràng, sau khi Vân gia tạo áp lực cho Phương gia, Phương gia quả thật an phận một thời gian.
Nhưng sau khi ông ấy rời kinh, lá gan của Phương gia lại to ra, đánh Vân Thấm mù một mắt, nhưng xuất phát từ đủ loại nguyên nhân nên không hòa ly được, cuối cùng ông ấy chỉ có thể tìm cớ điều tiểu tử Phương gia kia đến Tây Cương làm việc, cả đời không thể hồi kinh.
Gãy một chân chưa đủ, còn muốn thêm một con mắt sao, nào có đạo lý như vậy.
Vân Sơ sa sầm mặt.
Nàng chưa bao giờ gặp mặt nữ nhi dòng bên Vân gia, chỉ là gần đây nàng có nghe nương nhắc tới đường tỷ bà con xa tên Vân Thấm này.
Ban đầu nàng cũng không nhớ ra Vân Thấm.
Vân Thấm bị nhà chồng đánh gãy một chân và mù một mắt, dù có tộc lão can thiệp thì cuối cùng vẫn không thể hòa ly.
Là cha nàng điều phu quân của Vân Thấm đi Tây Cương, mới tránh cho Vân Thấm bị ngược đãi đến chết.
Nàng biết hòa ly rất khó khăn, đặc biệt là với thế gia lớn như Vân gia, vì danh dự của gia tộc nên sẽ càng khó hòa ly.
“Hiện tại ta hồi kinh, các ngươi đến Phương gia, bọn họ tự nhiên phải thu liễm, nhưng chờ đến lúc ta về Tây Cương, Phương gia chắc chắn sẽ giở thói cũ.” Vân Tư Lân lạnh giọng mở miệng: “Nữ nhi Vân gia dù là con vợ cả hay con vợ lẽ, dù là dòng chính hay dòng bên thì đều là huyết mạch Vân gia, ai cũng không chấp nhận được nỗi oan ức như vậy!”
Lâm thị nói: “Vậy ngài thấy nên làm thế nào?”
“Cứ theo lời nương của Thấm nhi, hòa ly.” Vân Tư Lân mở miệng: “Nếu Phương gia không đồng ý thì ta sẽ liệt kê mười mấy tội trạng của bọn họ, dám không thả người thì ta sẽ đưa sớ tới Đại Lý Tự!”
Trong mộng của Sơ nhi, ông ấy đã điều tên tiểu tử Phương gia kia đi nhưng trên dưới Phương gia nhiều người như vậy, Thấm nhi tuy không bị trượng phu bạo lực nhưng vẫn phải chịu mẹ chồng ghẻ lạnh, tiểu thúc khinh nhục, chị em dâu tính kế, sống như vậy không bằng cứ hòa ly...
Ông ấy vừa nói xong thì cả phòng đã lập tức sôi trào.
“Tướng quân, không thể được, Vân gia còn nhiều nữ nhi chưa gả, một nữ tử hòa ly, sau này đám nữ nhi còn lại sẽ khó mà cưới gả.”
“Vân gia tốt xấu cũng là nhà Nhất phẩm, có tướng quân đích thân ra mặt tạo áp lực, ta nghĩ Phương gia sẽ không dám quá đáng nữa!”
“Rõ ràng có biện pháp tốt hơn, hà tất phải hòa ly, bước vào tuyệt lộ?”
“Xin tướng quân cân nhắc!”
“...”
Vân Tư Lân giơ tay ra hiệu cho mọi người yên tĩnh.
Ông ấy không phải là một người tinh tế, không thể nghĩ tới những hậu quả sau đó, nếu là trước đây, dưới sự khuyên nhủ của nhiều người như vậy, ông ấy chắc chắn sẽ thuận theo đám tộc lão.
“Nếu Vân gia hòa ly khiến nhiều người bỏ đi ý định hỏi cưới thì có thể chứng minh những kẻ đó tâm thuật bất chính!” Ông ấy nhìn tất cả mọi người: “Nếu là một người đường đường chính chính, có trách nhiệm, biết gánh vác, không khinh nhục thê tử thì không cần phải lo lắng sau này Vân gia đòi hòa ly... Vân gia có một nữ nhi hòa ly, lại giúp những nữ nhi chưa gả lọc bớt một đám súc sinh, cớ gì không làm?”
Mọi người khiếp sợ.
Danh Sách Chương: