Vân Sơ ở lại Dưỡng Tâm Điện dùng bữa với Sở Hoằng Du, chủ yếu là nơi này cách Ngự Thư Phòng khá gần, sau khi dùng bữa có thể nghỉ ngơi một chút rồi lại đến Ngự Thư Phòng lên lớp.
“Nương, tại sao hôm nay thượng triều lại không cho con nhắc tới chuyện xuất binh tấn công Đông Lăng?” Sở Hoằng Du uống một ngụm canh, buông đũa, ngồi thẳng lưng hỏi: “Phụ thân đã mất tích hơn ba tháng, con thật sự lo lắng.”
Vân Sơ mở miệng nói: “Đại Tấn và Đông Lăng cách nhau biển rộng, chỉ cần phái binh đóng giữ hải tuyến thì người Đông Lăng sẽ không xâm lấn được nữa, có thể không khai chiến thì sẽ không khai chiến, đây là ý tưởng của đa số đại thần trong triều. Còn phụ thân con... bọn họ chỉ cho rằng người c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi, không nhất thiết phải xuất binh đi làm một chuyện vô nghĩa.”
Mấy đời hoàng đế trước đó đều thích mở rộng bản đồ, chủ động mở ra rất nhiều chiến dịch, dẫn tới nội bộ Đại Tấn trở nên trống rỗng.
Sau khi tiên hoàng đăng cơ, Đại Tấn chủ yếu là nghỉ ngơi lấy lại sức, tiên hoàng chỉ muốn giữ gìn những cái đã có, bảo vệ quốc thổ, cũng xem như là một hoàng đế đủ tư cách.
Bởi vậy đa số triều thần đều không thuộc phái chủ chiến.
Đời trước, Đông Lăng nhiều lần quấy rầy Đại Tấn, Đại Tấn chỉ cảnh cáo chứ chưa thật sự làm ra hành động gì, vì thế mới cổ vũ cho dã tâm của người Đông Lăng.
Đợi đến khi Đông Lăng tích đủ lực lượng, Đại Tấn đã trở thành cá nằm trên thớt của Đông Lăng, các thành trình ở vùng duyên hải đều bị xâm lược, chiến hỏa khắp nơi, vô số dân chúng trôi giạt bốn phương... Mà tới lúc đó, hai trăm ngàn binh hèn mọn căn bản không có biện pháp đánh đuổi Đông Lăng...
Nàng chủ trương nhân cơ hội thu phục Đông Lăng không phải chỉ để báo thù cho Sở Dực mà còn để tránh một trận huyết chiến không cần thiết về sau.
Hiện tại không đánh trận này, ngày sau hậu bối phải ra trận, hơn nữa còn phải trả cái giá đắt gấp trăm lần.
Nhưng nếu bây giờ đưa ra ý kiến xuất binh thì sẽ không được triều thần ủng hộ.
Cần phải tìm một cơ hội.
Mẫu tử hai người tâm sự việc triều chính một hồi thì lại trở về với công việc của mình.
Sáng nay Sở Hoằng Du dạy quá sớm, cần phải chợp mắt một lúc rồi mới đến Ngự Thư Phòng đọc sách.
Vân Sơ trở lại An Khang Cung, nhốt bản thân trong thư phòng, mở giấy Tuyên Thành, viết tên rất nhiều người lên đó, còn vẽ rất nhiều đường nối...
Buổi lâm triều ngày hôm sau.
Vân Trạch mang theo một vị lão giả đầu tóc bạc phơ lên đại điện.
“Là Âu Dương lão tiên sinh!”
“Trời ạ! Vân đại nhân lại có thể mời Âu Dương tiên sinh rời núi.”
“Âu Dương tiên sinh lớn tuổi như vậy, có thể làm đế sư được sao, có khi nào sẽ té xỉu trên triều không...”
“Là tên tiểu tử vương bát đản nào?” Âu Dương Diệp thổi râu trừng mắt: “Ta chỉ lớn tuổi chứ không phải bị bệnh!”
Vị đại thần bị nói là vương bát đản đã gần năm mươi, dù xấu hổ gần c.h.ế.t nhưng cũng không dám nói gì.
Cũng may lúc này đã bắt đầu khai triều.
“Khấu kiến Hoàng Thượng Thái Hậu!” Âu Dương Diệp bước ra: “Vân đại nhân mời lão phu rời núi dạy hoàng thượng đọc sách, còn mời lão phu tham dự triều hội, có phải nên phong quan chức cho lão phu?”
Cả triều văn võ: “...”
Lần đầu tiên nhìn thấy có người đòi chức quan.
Sở Hoằng Du khó xử, quay đầu hỏi: “Thái Hậu thấy thế nào?”
Âm thanh của Vân Sơ từ sau bức rèm truyền tới: “Âu Dương tiên sinh lúc trước đã là Thái sư, lần về triều này, chức vị tuyệt đối không thể thấp hơn Thái sư.”
Sở Hoằng Du vẫn khó xử: “Nhưng không còn chức quan nào trên Thái sư.”
Hứa thái sư cười khổ.
Âu Dương tiên sinh về triều, chuyện này chính là nhắm vào ông ta. Ông ta bá chiếm thân phận đế sư nhưng lại không dạy dỗ hoàng đế thuật đế vương, e là Thái Hậu đã sớm muốn đổi ông ta từ lâu.
Cũng được, rời xa xoáy nước ở triều đình, tộc nhân của ông ta mới được an toàn.
Dù sao ông ta cũng đã lớn tuổi, cũng nên về quê dưỡng lão.
Lúc này rời đi, Nhiếp Chính Vương cũng không thể bắt lỗi.
Nghĩ vậy, Hứa thái sư đi ra: “Gần đây thân thể của thần ngày càng sa sút, thật không còn sức lực để phụ tá Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng chấp thuận cho lão thần từ quan!”
Hứa thái sư từ quan, Âu Dương Diệp thành Thái sư mới.
Thế cục triều đình nháy mắt đã thay đổi vô cùng vi diệu.
Ánh mắt Sở Thụy trầm xuống.
Vốn dĩ trong năm vị đại thần phụ quốc, bốn người là thế lực của hắn ta, mà nay Thái sư đã thành người của Vân Sơ, Lý thủ phụ lại thuộc giới thanh lưu, giữ trung lập.
Vân Sơ chỉ tốn một chút tâm tư, đầu tiên là diệt trừ Công Tôn Ninh, mượn cơ hội buông rèm chấp chính, sau đó lại đá Hứa thái sư ra khỏi thế cờ này.
Hắn ta thật sự đã coi thường nữ tử này.
Sau khi tan triều, Vân Sơ sai người sắp xếp một chỗ ở thoải mái ngay trong cung cho Âu Dương, lão nhân gia lớn tuổi, mỗi ngày ra cung vào cung, thân thể thật sự không chịu nổi.
Nếu Âu Dương Diệp là một nam nhân thành niên thì đương nhiên không hợp ở lại trong cung, nhưng ông ấy đã gần chín mươi rồi, một đám người thích nói lễ nghĩa cũng không bắt bẻ được gì.
Đến giờ lên lớp buổi chiều, Âu Dương Diệp đến Ngự Thư Phòng dạy học.
Ông ấy đi vào, tiểu hoàng đế và tám thư đồng đã thành thật ngồi ngay ngắn bên trong.
Âu Dương Diệp đánh giá đám hài tử này một hồi rồi mới mở miệng nói: “Hôm nay không đọc sách, Hoàng Thượng, lão thần chỉ hỏi ngài một vấn đề, nếu như trong số tám thư đồng này, có ba người làm ác, hai người là nội gián quân địch phái tới, chỉ có ba người trung thành với Hoàng Thượng, xin hỏi Hoàng Thượng sẽ làm cách nào để tìm ra người xấu?”
Sở Hoằng Du trầm tư suy nghĩ.
Tám hài tử khác cũng nghĩ ngợi.
Âu Dương Diệp sờ sờ râu, vấn đề này là để kiểm tra xem tiểu hoàng đế là một người tầm thường hay ưu tú thì ông ấy mới dễ dàng lên phương án dạy học.
“Ta chắc chắn trung thành với Hoàng Thượng.” Lâm Đông Đông lập tức tỏ lòng trung thành: “Người xấu chắc chắn ở trong đám bảy người còn lại.”
Đích tam tử của Công bộ Thượng thư Trần Tam tức giận nói: “Tiên sinh chỉ nói là giả thiết, ngươi có biết giả thiết là gì không?”
Lâm Đông Đông cứng đầu nói: “Dù sao ta cũng không phải là người xấu.”
“Được rồi, chỉ là giả thiết thôi, vậy giả định ngươi là người tốt.” Sở Hoằng Du mở miệng, đám nhỏ ríu rít lập tức im lặng: “Còn cả ngươi và ngươi, ba người các ngươi là trung thần, ba người các ngươi là vai ác, hai người còn lại là nội gián nằm vùng, nhưng các ngươi đều không biết thân phận của đối phương, bắt đầu từ bây giờ, các ngươi đứng trên lập trường của mình suy nghĩ xem phải làm thế nào mới phân biệt được những người còn lại, trẫm cho các ngươi thời gian một khắc để suy nghĩ, nếu ai qua loa có lệ thì cũng đừng làm thư đồng của trẫm nữa.”
Lúc Hứa thái sư làm đế sư, Sở Hoằng Du ngày ngày cùng bọn họ chơi đùa, bây giờ đột nhiên trở nên nghiêm túc, bọn nhỏ có hơi sợ hãi, lập tức tỏ vẻ sẽ ngoan ngoãn suy nghĩ.
Thời gian một khắc mau chóng kết thúc, một đám hài tử bắt đầu phản biện.
Sở Hoằng Du tiên phong mở miệng: “Dưới tình huống không nắm rõ tình hình, ta sẽ không làm gì cả.”
“Chúng ta có ba vai ác.” Trần Tam mở miệng: “Nếu ba vai ác liên thủ thì có thể trực tiếp tiêu diệt Hoàng Thượng, cho nên chuyện đầu tiên ta làm chính là sẽ tiết lộ thân phận của mình với đồng minh, ba người bọn ta sẽ hợp lực đối phó với Hoàng Thượng và trung thần, phần thắng rất lớn.”
“Cũng không hẳn.” Một hài tử khác có vẻ lớn tuổi hơn mở miệng nói: “Đám nội gián bọn ta là một thế lực khác, vừa không hy vọng Hoàng Thượng phát triển an toàn, cũng không hy vọng vai ác cướp mất thế lực, cho nên, chắc chắn phải trung lập giữ cân bằng...”
Bởi vì hoàng đế còn nhỏ tuổi, trước giờ vẫn luôn chơi đùa với bọn họ nên đám hài tử này cũng chẳng khắc sâu quan niệm quân thần, nói chuyện cũng tương đối tùy ý.
Một đám hài tử, ngươi một lời ta một ngữ tranh luận vô cùng sôi nổi.
Âu Dương Diệp vô cùng vừa lòng: “Tốt, rất tốt, biện pháp của Hoàng Thượng rất hay, đây chỉ là một phương pháp đơn giản nhất của thuật đế vương, ngày sau lão thần sẽ tỉ mỉ giảng dạy cho Hoàng Thượng... Buổi học hôm nay kết thúc ở đây, giải tán đi.”
Danh Sách Chương: