Lâm Cường đứng phắc dậy.
Nếu Đông Đông cứ chạy đến phủ Nhiếp Chính Vương đòi người như vậy thì Sở Thụy tuyệt đối không bỏ qua cho Đông Đông, thậm chí còn hoài nghi lòng trung thành của ông ta.
Tuy rằng ông ta đã sớm... nhưng ông ta cũng chỉ đổi thủ vệ ở Dưỡng Tâm Điện và An Khang Cung mà thôi, chưa bao giờ làm chuyện gì phản bội Nhiếp Chính Vương.
“Lâm đại nhân, ấu tử của ai gia bị Nhiếp Chính Vương mang đi.” Vân Sơ chậm rãi mở miệng: “Hiện tại cần phái người đến phủ Nhiếp Chính Vương cứu Yến Vương về, hoặc là Lâm Đông Đông đi, hoặc là Lâm đại nhân đi... Lúc này ai gia chỉ là một mẫu thân mất đi nhi tử, nếu hài tử của ta xảy ra chuyện gì thì hài tử của Lâm đại nhân cũng đừng mong sống sót.”
Lâm Cường siết chặt nắm tay.
Ngay sau đó, ông ta chậm rãi buông tay ra.
Tiền đồ và nhi tử đều quan trọng, nhưng với ông ta mà nói, nhi tử càng quan trọng hơn.
Nếu vì ủng hộ Sở Thụy lên ngôi hoàng đế mà mất đi nhi tử thì mọi chuyện cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hơn nữa Sở Thụy lên làm hoàng đế một cách danh không chính ngôn không thuận, sau này ông ta cũng sẽ bị người đời chọc sống lưng.
Ngược lại là Đông Đông của ông ta được tiểu hoàng đế tín nhiệm, trở thành thư đồng đệ nhất bên cạnh tiểu hoàng đế, sau này Đông Đông chắc chắn đạt được thành tựu lớn...
Lâm Cường nhắm chặt hai mắt, ngay sau đó lại mở ram chắp tay nói: “Thái Hậu, xin ra lệnh!”
Bóng đêm càng ngày càng trầm.
Một đại đội nhân mã xuất phát từ hoàng cung, tiến hàng bao vây phủ Nhiếp Chính Vương cách hoàng cung không xa.
Vân Sơ đứng trước cửa phủ Nhiếp Chính Vương, đôi mắt lộ ra sát ý.
“Tông cửa.”
Nàng ra lệnh một tiếng, Ngự Lâm Quân khiêng trụ phá cửa tiến lên, chỉ phá một lúc thì cửa phủ Nhiếp Chính Vương đã rộng mở.
Hai phủ binh vương phủ bước ra mở cửa, có một nam nhân mặc xiêm y trắng đứng trong tiền viện đằng sau cánh cửa, chính là Sở Thụy.
Khóe môi hắn ta mang theo ý cười: “Thái Hậu đêm khuya đến thăm là có chuyện gì, sao không cho người báo trước, thần nấu nước pha trà tiếp đãi.”
Vân Sơ cất bước đi vào vương phủ, lạnh lùng nói: “Lục soát!”
“Bổn vương xem ai dám!” Ngữ khí ôn nhu của Sở Thụy trở nên lạnh lùng: “Muốn điều tra vương phủ thì cần phải được Đại Lý Tự và Tông Nhân Phủ cùng hạ lệnh, Thái Hậu làm như thế là vi phạm tổ chế!”
Vân Sơ nâng tay: “Tiên hoàng đã chết, ai gia là Thái Hậu, đó là tổ chế, vào đi, cẩn thận lục soát trong ngoài cho ta.”
Lâm Cường cùng Phàn Minh mang theo hàng trăm hàng ngàn Ngự Lâm Quân nối đuôi nhau đi vào, một người đi bên trái, một người đi bên phải.
Sở Thụy nheo mắt: “Lâm đại nhân?”
Lâm Cường thoáng nhìn Sở Thụy, sau đó tiếp tục dẫn người đi về phía bên trái, cẩn thận tra soát.
Sở Thụy bỗng nhiên bật cười.
Lâm Cường chính là thân cữu cữu của hắn ta, là người hắn ta tín nhiệm nhất.
Hắn ta cho rằng mối quan hệ huyết thống sẽ là ràng buộc vững chắc nhất, vĩnh viễn không đứt đoạn cho nên mới giao Ngự Lâm Quân cho Lâm Cường.
Ngự Lâm Quân canh giữ toàn bộ hoàng cung, có rất nhiều chuyện ở kinh thành cũng đều do Ngự Lâm Quân xuất động xử lý, là chỗ dựa lớn nhất của hắn ta.
Hắn ta vốn tưởng rằng Vân Sơ đưa theo quân thủ thành đến đây, tuy rằng quân thủ thành có hơn ba mươi ngàn người nhưng lại đóng quân ở ngoại ô kinh thành, muốn vào thành cũng không dễ.
Điểm mấu chốt là nếu quân thủ thành và Ngự Lâm Quân giao chiến thì sẽ tử thương thảm trọng, hoàng thất sẽ chịu tổn thất rất lớn.
Cho nên hắn ta chắc chắn Vân Sơ không dám làm lớn chuyện này, nhưng lại không ngờ Lâm Cường lại bị Vân Sơ xúi giục...
“Xem ra là ta coi thường Thái Hậu.” Sở Thụy cười tự giễu: “Cũng là ta xem trọng chính mình.”
Hắn ta tiến lên một bước, tiếp tục nói: “Cũng không biết ta có đánh giá quá cao phân lượng của Yến Vương trong lòng Thái Hậu không?”
“Hẳn là không có đi.” Ý cười trên mặt hắn ta ngày càng sâu: “Đã tối thế này, Thái Hậu tự mình ra cung, hẳn là rất quan tâm tới Yến Vương nhỉ, dù sao cũng là nhi tử thân sinh của ngươi...”
Đám người lục soát hồi lâu mà vẫn không tìm được gì.
Sắc mặt Vân Sơ càng ngày càng âm trầm, đôi mắt nhìn về phía Sở Thụy càng thêm sắc bén, ánh trăng chiếu vào đáy mắt của nàng trông chẳng khác gì hai lưỡi d.a.o nhỏ. “Thái Hậu, thật ra chúng ta không cần đối đầu với nhau như vậy.” Sở Thụy chậm rãi mở miệng nói: “Vẫn là câu nói kia, chúng ta cùng hợp tác để Yến Vương đăng cơ làm hoàng đế.”
Vân Sơ lạnh lùng nói: “Dù muốn nói chuyện gì thì trước hết cứ giao Yến Vương ra đây trước đã.”
“Nếu giao Yến Vương ra thì chẳng phải ta chẳng còn lợi thế gì sao?” Nụ cười của Sở Thụy bỗng nhiên biến mất: “Chỉ cần Thái Hậu ngoan ngoãn hợp tác với ta, ta đảm bảo sẽ không đụng đến một sợi tóc của Yến Vương.”
Ánh mắt Vân Sơ trầm xuống.
Nàng đột nhiên rút đoản kiếm trong tay áo kề lên cổ Sở Thụy: “Đừng nghĩ tới việc uy h.i.ế.p ta, ngươi không xứng.”
Nàng nâng đoản kiếm, chậm rãi đ.â.m thẳng vào dưới xương quai xanh của Sở Thụy.
Sở Thụy đột nhiên trừng to mắt: “Ngươi, ngươi không thèm để ý đến sống c.h.ế.t của Sở Hoằng Giác sao, thật là một nữ tử nhẫn tâm!”
Vân Sơ rút đoản kiếm ra rồi lại đ.â.m vào.
Không phải nàng không thèm để ý Giác ca nhi mà là nếu nàng vì Giác ca nhi mà để người ta giày xéo h.i.ế.p bức thì cuối cùng cả Du ca nhi cùng Trường Sinh đều sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng không thể chỉ vì ấu tử mà khiến cả hai hài tử khác cũng rơi vào vòng nguy hiểm.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nàng không thể lựa chọn được.
Nhưng lúc cần đưa ra quyết định thì vẫn phải làm.
Đoản kiếm của Vân Sơ đ.â.m vào thân thể Sở Thụy, nàng dùng sức đ.â.m thật sâu: “Nói, Yến Vương bị ngươi giấu ở đâu rồi?”
Sở Thụy đau đến mức muốn hôn mê.
Hắn ta hít sâu một hơi, bắt lấy cánh tay của Vân Sơ, đẩy nàng lui ra sau, sau đó chậm rãi rút đoản kiếm ra.
Vân Sơ giơ tay ra hiệu, bốn thị vệ cao to lực lưỡng tiến lên bắt lấy Sở Thụy.
“Vân Sơ, ngươi điên rồi!” Sở Thụy tức giận nói: “Ngươi đối xử với ta thế này, ta tuyệt đối không để yên cho Sở Hoằng Giác!”
“Hiện tại ngươi không tư cách nói điều kiện với ta!” Vân Sơ rút trường đao đặt lên cổ hắn ta: “Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không chủ động nói ra nơi giấu Yến Vương, ta đây chỉ có thể đưa ngươi đi gặp cha nương của ngươi!”
Sở Thụy nhìn vào mắt nàng, rõ ràng cảm nhận được sát ý ở trong đó.
Hắn ta biết nữ nhân này nhất định sẽ g.i.ế.c hắn ta, nàng chắc chắn xuống tay được.
Hắn ta còn chưa nhẫn tâm đả thương nhi tử của nàng mà nàng lại tổn thương hắn ta một cách không nương tay như thế này.
“Ba.”
“Hai.”
Thanh đao trong tay Vân Sơ không ngừng ấn xuống.
Máu tươi chảy ra, men theo cổ Sở Thụy nhỏ xuống đất.
Hắn ta nhắm mắt, thỏa hiệp nói: “Được rồi, ta đưa các ngươi đi.”
Vân Sơ lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ cần nói giấu ở đâu là được, đừng hòng giở trò tiểu nhân.”
“Giấu trong mật thất.” Sở Thụy mím môi: “Ta không đi, các ngươi sẽ không tìm được cơ quan, vĩnh viễn không thể cứu Sở Hoằng Giác ra ngoài, nó sẽ c.h.ế.t đói ở dưới mật thất.”
Vân Sơ cầm lấy d.a.o nhỏ thọc vào đùi hắn ta để phòng ngừa sự cố rồi mới nói: “Dẫn đường.”
Sở Thụy đau đến mức gương mặt vặn vẹo, không nhịn được nói: “Hay, hay thật, Vân Sơ, ngươi quá độc ác.”
Hắn ta gian nan đi đường, đi về phía hậu viện của phủ Nhiếp Chính Vương.
Sau khi hắn ta có được tòa nhà này đã bắt đầu đao to búa lớn tu sửa toàn bộ, nhìn thoáng qua sẽ không cảm thấy có chỗ nào thay đổi nhiều nhưng Vân Sơ biết toàn bộ việc tu sửa này đều là tu sửa mật thất dưới lòng đất, nếu không sẽ không có chuyện người của nàng tìm không ra hài tử.
“Chính là nơi này.”
Sở Thụy bỗng nhiên dừng trước một tòa núi giả.
Tòa núi giả này rất lớn, không phải vì nó cao mà là vì nó dài tới mấy chục thước, ở giữa còn có nước chảy, có cá bơi qua bơi lại.
Sở Thụy giơ tay chỉ vào một chỗ lõm trên tòa núi giả: “Ném một viên đá vào chỗ lõm trên núi giả, mật thất ngầm này sẽ hiện ra.”
Danh Sách Chương: