Mục lục
Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hợp tác với Sở Dực, Sở Dực đã sắp xếp một trang chủ trông coi thôn trang.

Trần bá đã từng nói trang chủ này là lão nô trung thành phụ trách xử lý sản nghiệp của Ân tần, rất có năng lực, sau khi thôn trang có trang chủ, mọi việc đều được thực hiện rất nhanh chóng.

Nếu nàng đã kinh doanh thôn trang này thì cũng không thể làm một chưởng quầy chỉ biết phủi tay, tất nhiên phải đến xem một chuyến.

“Phụ vương, ngày mai con và Trường Sinh có thể đến thôn trang không?” Sở Hoằng Du bắt lấy tay áo Sở Dực, đáng thương nói: “Dù sao ngày mốt Trường Sinh cũng phải chữa bệnh, đi sớm một ngày cũng đâu có sao, phụ vương, xin ngài mà, con sẽ viết mười trang đại tự, hai mươi trang luôn được không... Phụ vương, ngài đồng ý đi mà!”

Sở Trường Sinh không nói lời nào, mở to đôi mắt mờ mịt m.ô.n.g lung, yên lặng nhìn Sở Dực.

Sở Dực có chút buông lỏng.

Khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Vân Sơ, một chút cố chấp cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Hắn mở miệng: “Có thể đi, nhưng phải nghe lời, nếu không nghe thì ta sẽ cho người đưa hai đứa về.”

“Phụ vương, ngài tốt quá!” Sở Hoằng Du phấn khích nhảy cao: “Phụ vương, con thích ngài nhất!”

Sở Trường Sinh cười rộ lên, đôi mắt cứ như mảnh trăng non.

Sở Dực sờ đầu tiểu cô nương, nhìn về phía Vân Sơ, thấy nữ tử trước mặt cũng cười, hai mắt cong cong như vầng trăng.

Vừa bước vào viện tử Vân Trạch đã trông thấy một màn như vậy.

Hắn thấy Bình Tây Vương đang nhìn muội muội của mình, Bình Tây Vương luôn bất cận nhân tình, ánh mắt lạnh băng, cả người lạnh lẽo kia lại lộ ra đôi mắt vô cùng ôn nhu.

Vân Trạch cho rằng bản thân nhìn lầm, cố nhìn kỹ lại thì vẫn thấy ánh mắt kia tràn ngập dịu dàng.

Hắn lại nhìn về phía Vân Sơ.

Thế tử và quận chúa phủ Bình Tây Vương đang cười, Vân Sơ đang nhìn hài tử, mà Bình Tây Vương lại đang nhìn Vân Sơ, trông cứ như một nhà bốn người vậy.

Chỉ có nhi tử ngốc Giang ca nhi của hắn ngồi ở đó nghịch bùn.

“Khụ khụ!”

Vân Trạch ho khan, đánh vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi trong tiểu viện.

“Vương gia.” Hắn mở miệng: “Phương đại nhân đang tìm Vương gia khắp nơi.”

Sở Dực thờ ơ: “Ông ta tìm ta làm gì?”

“Hình như là...” Vân Trạch dừng một chút: “Ta thấy Ân đại nhân và Phương đại nhân trò chuyện hồi lâu, hình như muốn để đại tiểu thư Phương gia làm Bình Tây Vương phi.”

Sắc mặt Sở Dực khẽ thay đổi.

Sau chuyện của Đàm nhị tiểu thư, hắn đã nói với mẫu phi là hắn tạm thời không suy xét tới việc cưới vương phi. Sao mẫu phi còn nhờ cữu cữu nhúng tay vào chuyện này?

Thấy đại ca và Bình Tây Vương nói chuyện, Vân Sơ dắt bọn nhỏ tay đi đến sân viện bên cạnh, ở đó có một bàn đu dây, là tổ phụ đích thân làm cho Giang ca nhi, ba cái hài tử thay phiên ngồi lên, Vân Sơ tới đẩy, tiếng cười tràn ngập cả khoảng sân.

“Vân di, cao một chút, lại cao một chút, oa, con bay lên rồi!” Sở Hoằng Du không hề sợ hãi, thậm chí còn muốn đứng trên bàn đu dây.

Vân Chấn Giang tức giận xoa eo: “Đã nói là mỗi người mười cái, ngươi xuống đây, mau xuống đây!”

“Ai nha, ngươi quá keo kiệt!” Sở Hoằng Du càng không chịu xuống: “Đây là bàn đu dây nha ngươi, ngày nào ngươi cũng có thể ngồi, sao lại đoạt của ta chứ.”

“Trường Sinh, chúng ta không để ý tới hắn.” Vân Chấn Giang dắt Sở Trường Sinh: “Bên kia có chỗ chơi vui hơn, đi, Giang ca đưa muội đi chơi.”

Sở Hoằng Du thấy muội muội ngoan ngoãn đi theo Vân Chấn Giang thì cứ như gặp phải quân địch, không đợi bàn đu dây ổn định đã nhảy xuống, vừa chạy vừa hét to: “Trường Sinh!”

Vân Chấn Giang cố ý chơi xấu, kéo Sở Trường Sinh càng chạy càng nhanh.

Sở Hoằng Du đuổi không kịp, chạy đi tìm Vân Sơ cáo trạng: “Vân di, Giang ca không cho con chơi cùng.”

Vân Sơ ngồi xổm xuống: “Vậy con nghĩ kỹ xem tại sao thằng bé lại không cho con chơi cùng.”

Sở Hoằng Du cúi đầu, hai chân dẫm lên hòn đá nhỏ.

“Trước khi chơi bàn đu dây chúng ta đã nói rồi mà, mỗi người mười cái, kết quả con lại độc chiếm bàn đu dây, nó không chơi với con nữa không phải là bình thường lắm sao?” Vân Sơ sờ đầu thằng bé: “Giang ca nhi không phải người keo kiệt, con nhận sai thì nó sẽ cho con chơi cùng.”

Sở Hoằng Du nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, xoay người hô to: “Giang ca, ta sai rồi, ta bảo đảm sau này sẽ không giở trò vô lại nữa!”

Ba cái hài tử lại nhanh chóng vui đùa cùng nhau.

Thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi, Vân Sơ cảm giác còn chưa ở cùng bọn nhỏ được bao lâu mà tiệc rượu đã kết thúc.

Sở Dực và hai đứa nhỏ từ biệt ra về.

Cũng may ngày mai đến thôn trang suối nước nóng là có thể gặp lại nên cũng không cảm thấy quá quyến luyến lúc chia tay.

Tiễn khách khứa xong Vân Trạch lại gọi Vân Sơ cùng đi tới viện của Vân lão tướng quân.

“Sơ nhi, sáng hôm nay Hoàng Thượng đưa cho ta một mật chỉ.” Vân Tư Lân đặt thánh chỉ lên bàn: “Như lời con nói, Hoàng Thượng sai ta đến Nam Cương xử tử Xa Kỵ tướng quân. Hoàng Thượng đã nhận được mật thư nói Xa Kỵ tướng quân cấu kết với quốc vương Nam Việt, ý đồ xâm chiếm một số thành trì ở phía nam nước ta...”

Vân Trạch cũng vừa biết việc này, vô cùng kinh ngạc: “Xa Kỵ tướng quân điên rồi sao, hắn ta là thân chất nhi của Thái Hậu, sao hắn ta phải làm ra chuyện phản quốc như vậy?”

Vân lão tướng quân mở miệng: “Các con là tiểu bối trẻ tuổi nên có điều không biết, đương kim Thái Hậu không phải thân sinh mẫu thân của Hoàng Thượng.”

Vân Trạch chấn động.

Vân Sơ cũng là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này.

“Xa Kỵ tướng quân là người của Thái Hậu, tay cầm trọng binh, cũng vì Thái Hậu luôn bị Hoàng Thượng nghi ngờ nên nhiều năm như vậy hắn ta chưa từng hồi kinh, sinh ra tâm tư phản loạn cũng không lạ.” Vân Tư Lân mở miệng: “Những việc này không phải trọng điểm, Sơ nhi, giấc mộng của con cho biết mười mấy năm sau Vân gia sẽ bị trảm cả nhà...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK