Mục lục
Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Tử Phi hít sâu một hơi.

Từ ngày đầu tiên gả cho Thái Tử thì nàng ta đã biết Thái Tử rất giống đương kim thánh thượng, yêu thích cái đẹp.

Nhưng tiện nô trước mặt này cả người toàn là máu, không hề có chút nhan sắc nào, nàng ta không rõ tại sao Thái Tử lại làm như vậy.

Thôi vậy, nếu không có tiện nô này thì cũng sẽ có nữ tử khác, nàng ta cũng lười quản nhiều.

Thái Tử Phi phất tay áo rời đi.

Thái Tử đỡ Tạ Phinh dậy: “Cánh tay ngươi bị thương, mau nằm xuống để thái y trị thương cho ngươi.”

Tạ Phinh ra vẻ thấp thỏm lo âu: “Không, nô tỳ có tội, tội đáng c.h.ế.t vạn lần, xin Thái Tử điện hạ...”

“Ngươi là ân nhân cứu mạng của cô.” Thái Tử ấn nàng ta lên giường: “Ngươi tên là gì?”

“Nô tỳ tên Linh Lung.”

Tạ Phinh rũ mi, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.

Linh Lung chính là hảo bằng hữu đầu tiên nàng ta kết giao lúc mới tới hoàng lăng, là Linh Lung nói cho nàng ta biết có thể đến tìm lão thái phi trợ giúp nên nàng ta mới tìm được nơi trú thân.

Hơn một năm trước người của hoàng lăng đã bắt được một con hổ, chăn nuôi hổ đã trở thành công việc của Linh Lung.

Nàng ta thường xuyên đi tìm Linh Lung nên biết rõ bản tính của lão hổ kia, cũng biết lão hổ sợ cái gì, còn biết Linh Lung đặt chìa khóa lồ ng sắt ở đâu.

Đêm đó, khi Linh Lung đang ngủ say thì đã bị nàng ta dùng gối ấn lên mặt, ngạt thở mà chết, t.h.i t.h.ể bị nàng ta ném xuống lòng sông bao quanh hoàng lăng...

“Linh Lung, thực xin lỗi...” Tạ Phinh âm thầm tự nhủ: “Nếu có lựa chọn thứ hai thì ta sẽ không hại đến tính mạng của ngươi, thực xin lỗi...”

Đêm nay dài dằng dặc.

Trời còn chưa sáng thì Vân Sơ đã tỉnh, nàng đánh thức hai đứa nhỏ dậy thay xiêm y, sáng hôm nay sẽ tiến hành nghi thức nhập táng cuối cùng, buổi chiều là có thể hồi kinh.

Tiếng khóc bi thống vang vọng khắp hoàng lăng.

Huyết mạch hoàng thất vẫn giống như ngày hôm qua, quỳ xuống dập đầu, Lễ bộ đọc điếu văn, hoàng đế cùng Sở Thụy đứng ở hàng đầu tiên đọc theo.

Nghi thức này kéo dài hơn một canh giờ, cuối cùng cũng kết thúc.

Hai tiểu thái giám đỡ Sở Thụy đứng lên, Sở Thụy đột nhiên ho khan kịch liệt, m.á.u tươi tràn ra khóe miệng, nhỏ xuống nền ngọc thạch trắng tinh.

Hắn cố gắng nói một hơi: “Hoàng thúc, sau này Thụy nhi sẽ không về kinh nữa, xin bái biệt từ đây.”

Hai mắt hoàng đế tối sầm: “Lý thái y, lại đây xem mạch cho Thụy nhi.”

Lý thái y bước lên bắt mạch cho Sở Thụy, sau một hồi mới nói: “Thụy điện hạ th ân thể thiếu hụt, cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn...”

Hoàng đế chậm rãi hỏi: “Có nguy hiểm tới tính mạng không?”

Theo ông ta biết, ít nhất là ba tháng nay, Sở Thụy đã không còn dùng m.á.u đầu tim nữa, vốn đã phải mất mạng từ lâu nhưng lại có thể sống đến bây giờ.

Từ đó càng chứng minh được việc Kỳ quốc sư chính là một tên phế vật, vì một câu xàm ngôn mà hại c.h.ế.t bao nhiêu thiếu nữ.

Lý thái y cúi đầu nói: “Cái này vi thần cũng không nói rõ được.”

Ông ấy không tra được chứng bệnh cụ thể của Sở Thụy, quả thật không dám vọng ngôn.

Hoàng đế nhàn nhạt mở miệng: “Hiện giờ trẫm chính là người thân cận nhất của ngươi, để ngươi rời kinh một mình trẫm cũng không yên tâm, trẫm sẽ cho người sắp xếp một biệt viện trong kinh thành cho ngươi, ngươi cứ yên tâm dưỡng bệnh.”

Sở Thụy cười khổ.

Hắn là một người đã bước một chân xuống mồ mà Hoàng Thượng còn muốn sai người giám thị hắn. Hắn không biết đời này đến khi nào bản thân mới được tự do.

Hậu sự của Thái Hậu chính thức hạ màn, đội ngũ mênh m.ô.n.g cuồn cuộn khởi hành hồi kinh

Vân Sơ vừa bước lên xe ngựa thì đã trông thấy sắc mặt của Thái Tử Phi đang đi phía trước vô cùng kém cỏi, nhìn từ xa vẫn có thể cảm nhận được tâm tình của Thái Tử Phi không tốt.

Nàng còn thấy bên Thái Tử nhiều thêm một chiếc xe ngựa, đi phía sau Thái Tử Phi.

Sau khi lên xe ngựa, Thu Đồng thấp giọng nói: “Đêm qua Thái Tử lên núi, suýt nữa đã trở thành món ăn trong miệng lão hổ, là một tỳ nữ chăn nuôi hổ dữ cứu mạng Thái Tử, cung tỳ đó cũng trọng thương, Thái Tử muốn đưa nàng ta về kinh trị liệu.”

Vân Sơ biết Thái Tử là người háo sắc, Đông Cung ngoài chính phi trắc phi có thể trở thành ngọc điệp của hoàng thất thì còn có hơn hai mươi thị thiếp.

Nhưng đưa người từ hoàng lăng về kinh quả thật là khó coi, cũng không trách Thái Tử Phi tức giận.

Không biết vì sao mà Vân Sơ lại cảm thấy chuyện này rất quái dị, nàng mở miệng nói: “Thu Đồng, ngươi bảo người bên cơ quan tình báo chú ý một chút.”

Xe ngựa lắc lư trên đường hơn nửa ngày, mãi đến buổi chiều mới về tới kinh thành, hai đứa nhỏ mệt mỏi, vùi vào lòng Vân Sơ ngủ say.

Nàng đang muốn bế hài tử xuống xe ngựa thì mành xe đã bị xốc lên, Sở Dực khom lưng đi đến, mỗi tay bế một đứa nhỏ, nhỏ giọng nói: “Sơ nhi, vất vả nàng.”

Hai ngày này hắn bận rộn đủ thứ chuyện nên không có thời gian để ý hai đứa nhỏ, cũng không rảnh lo cho Vân Sơ.

Lúc này đã được rảnh rỗi, sao hắn có thể để Vân Sơ vất vả.

Hắn ôm hài tử xuống xe, đưa cho ma ma hầu hạ rồi dắt tay Vân Sơ đi vào trong, chờ đến chủ viện, hắn lập tức ôm Vân Sơ lên.

“Sở Dực!” Vân Sơ đỡ trán: “Có thời gian thì nghỉ ngơi một chút đi, hai ngày nay chàng không mệt sao?”

“Không mệt.” Sở Dực ôm nàng vào nội thất: “Ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng một lúc.”

Hắn ôm Vân Sơ nằm trên giường, an tâm nhắm mắt.

Vân Sơ cũng cảm thấy bình yên, vốn dĩ chỉ là nhắm mắt dưỡng thần nhưng không biết vì sao lại ngủ mất.

Lúc tỉnh lại, nàng thấy Sở Dực đang ôm Trường Sinh và dạy Du ca nhi viết chữ, phụ tử ba người ngồi dưới ánh hoàng hôn, yên tĩnh đẹp đẽ như một bức tranh.

“Mẫu thân, ngài tỉnh rồi.” Sở Hoằng Du là người đầu tiên nhìn thấy Vân Sơ bước ra, nó lập tức ném bút lông nhào qua đó: “Mẫu thân mau đến xem chữ con viết, có đẹp không?”

Vân Sơ cầm lấy giấy Tuyên Thành: “Hình thể khá ổn nhưng lại thiếu lực, nhưng mà con còn nhỏ, không cần nóng vội, cứ từ từ học.”

Một nhà bốn người tới chủ viện dùng cơm.

Sở Dực mới vừa buông đũa thì cấp dưới đã chạy tới báo tin, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Vân Sơ biết hắn bận rộn mới là chuyện bình thường, nhàn nhã mới là lúc phải sốt ruột.

Nàng dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong thì Thính Tuyết bước vào bẩm báo những chuyện xảy ra trong hai ngày nay: “... Mọi thứ đều tốt.”

Nàng ấy dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Hai ngày nay Vương phi không ở đây, mọi chuyện trong phủ đều do Nhĩ ma ma chưởng quản nhưng lại không hề báo cáo với chủ viện.”

Theo quy củ thì dù đương gia chủ mẫu không có trong phủ thì mọi chuyện xảy ra trong nội viện cũng phải được thông báo cho đại nha hoàn bên cạnh nhũ mẫu, đại nha hoàn sẽ thay mặt báo cho chủ mẫu.

Vân Sơ mở miệng: “Ta và Vương gia thành hôn hơn một tháng, quả thật nên tiếp nhận công việc trong phủ rồi, sáng mai ngươi gọi hết nha hoàn bà tử trong viện tới đây.”

Nội viện vương phủ do Nhĩ ma ma chưởng quản, ngoại viện là Trình tổng quản phụ trách, nhiều năm như vậy, hai người vẫn luôn xử lý gọn gàng ngăn nắp, ban đầu nàng cũng không nghĩ ôm hết mấy chuyện này về tay nhưng Nhĩ ma ma rõ ràng là có lòng riêng.

Việc quản lý hậu viện không thể giao cho một kẻ có nhiều suy tính.

Hơn nửa đêm, Vân Sơ mơ mơ màng màng cảm giác được một người bò lên giường mình, chính là Sở Dực làm xong việc quay về.

Tuy rằng nàng giật mình tỉnh giấc nhưng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau trời còn chưa sáng nàng đã mở mắt, nhẹ nhàng thức dậy chuẩn bị đi luyện võ.

Ai ngờ vừa mới đứng dậy thì Sở Dực cũng tỉnh giấc, cùng nàng đi luyện võ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK