“Tổng cộng ba mươi học sinh mà chỉ có năm bài công khóa ra hồn.” Hoàng đế lạnh lùng cười một tiếng.
Sở Hoằng Du ngồi ở hàng đầu, chu m.ô.n.g nhỏ rút một bài trong số đó dâng cho hoàng đế: “Hoàng tổ phụ nhìn xem, bài này có thể lọt vào mắt ngài không?”
Hoàng đế nhìn lướt qua, mặt chữ tạm được nhưng còn thiếu lực độ, văn chương không có gì vấn đề lớn, nhưng thiếu chiều sâu, nếu đây là bài của một hài tử sáu tuổi thì vẫn có thể chấp nhận được.
Vì thế hoàng đế lại đặt bài đó sang tay trái.
Sở Hoằng Du cười hì hì ngồi xuống, đồng thời nhìn Vân Sơ tỏ vẻ “con rất lợi hại phải không.”
Lúc này hoàng đế mới nhìn xem năm bài kia là của người nào, tên được viết phía sau mỗi bài công khóa.
Đệ nhất phân lật qua tới, là Mạnh Thâm tên.
Hoàng đế gật đầu, ông ta đã sớm biết đích trưởng tử của Khánh đọc sách rất ưu tú, năm nay mới vừa nhập học Quốc Tử Giám.
Bài thứ hai là của nhi tử Bá Viễn hầu, quan điểm lớn mật, cũng là một mầm non không tồi.
Đến bài cuối cùng... hoàng đế lập tức ngây ngẩn cả người, lại là của lão lục sao, một áng văn biền ngẫu xuất sắc như vậy là lão lục làm?
“Lão lục, đây là công khóa của ngươi?”
Nghe vậy, lục hoàng tử lập tức ngẩng đầu, dừng một chút rồi nói: “Vâng, phụ hoàng... mấy ngày nay nhi thần thức trắng đêm viết bài văn này, mấy đêm liền không ngủ nên mới ngủ gật trong học đường, xin phụ hoàng tha tội.”
Lửa giận của hoàng đế lập tức tiêu tan.
Trước nay lão lục luôn là đứa bất hảo, không ngờ sau một lần bị thương nghiêm trọng lại thay đổi nhiều như vậy, văn chương xuất sắc thế này xuất phát từ tay lão lục, chứng minh lão lục là người có thiên phú đọc sách.
“Con thực không tồi.”
Hoàng đế khen một câu.
Lục hoàng tử lập tức cười rộ lên, đây là lần đầu tiên hắn ta được phụ hoàng khen ngợi, thì ra là cảm giác thế này.
“Lão lục, con lên đây đọc lại bài văn này một lần, giải thích tại sao con lại đưa ra quan điểm như vậy.”
Vẻ tươi cười của lục hoàng tử lập tức cứng đờ.
Nhưng ở trước mắt bao người, hắn ta không thể từ chối, chỉ có thể nặng nề bước lên trên, cầm lấy bài công khóa bắt đầu đọc.
Đọc một hồi hắn ta lại không đọc nổi nữa, bởi vì có mấy chữ hắn ta không biết: “Dân đau... đau...”
Sở Hoằng Du ngồi ở hàng đầu nhón chân: “Dân đau lòng lữ, chữ này là lữ đó, sao lục hoàng thúc lại không nhận ra vậy, đây là bài văn ngươi viết mà.”
“Đúng vậy, là lữ.” Lục hoàng tử vội nói: “Ta nhất thời không nhận ra.”
Hắn ta tiếp tục đọc, sau đó lại bị mắc kẹt.
“Rầm!”
Hoàng đế vỗ bàn thật mạnh.
Gương mặt ông ta trầm như nước, trông cứ như bị mây đen bao phủ.
Lục hoàng tử sợ tới mức toàn thân run rẩy, đầu gối mềm nhũn quỳ thụp xuống đất: “Phụ hoàng, nhi thần sai rồi...”
Bây giờ ngay cả đọc hắn ta cũng không thể đọc lưu loát, đợi lát nữa phụ hoàng hỏi hắn ta áng văn chương này có ý gì thì hắn ta cũng không đáp được, còn không bằng thành thật nhận sai, có lẽ sẽ được tha thứ.
“Ngươi thật to gan! Dám tìm người viết thay!”
Hoàng đế nâng chân đá lục hoàng tử.
Ngay sau đó lại nhìn về phía Vương tiên sinh đang đứng bên cạnh: “Tiên sinh không biết việc này sao?” Vương tiên sinh bình thản mở miệng: “Vi thần biết, nhưng không cần vạch trần.”
Hoàng đế nheo mắt: “Vì sao?”
“Mạnh Thâm một lần làm hai phần công khóa đều dùng nét chữ khác nhau, góc độ khác nhau, loại hình văn học khác nhau, điều này sẽ giúp hắn càng phát huy được sự nhanh nhẹn và tài sáng tạo, khiến hắn có thể dùng những kiến thức đã học để phân tích tình huống dưới nhiều góc độ.” Vương tiên sinh chậm rãi mở miệng: “Vi thần cho rằng đây là một chuyện tốt, cũng có thể rèn luyện cho Mạnh Thâm tính nhẫn nại bền bỉ, vi thần nghĩ đây là bản tính quan trọng của một người.”
Hoàng đế biến sắc.
Ông ta lấy hai bài công khóa ra so sánh, nét chữ hoàn toàn không giống, quan điểm cũng không, một bên là văn biền ngẫu, một bên là sách luận.
Này áng văn xuất sắc như vậy lại xuất phát từ cùng một người?
“Là, là... là Mạnh Thâm hỗ trợ...” Lục hoàng tử gian nan giải thích: “Con không hiểu nên thỉnh giáo hắn, hắn chỉ điểm con viết...”
Mẫu phi của lục hoàng tử là Nguyên phi vội vàng đứng ra: “Đúng đúng đúng, Thâm ca nhi là hài tử ngoan, thông minh hiểu chuyện, thích giúp đỡ mọi người, Thâm ca nhi muốn giúp lục cữu cữu viết văn chương mà, Thâm ca nhi chỉ điểm vài lần thôi, sau này lão lục sẽ tự mình viết.”
“Đúng không?” Mắt thấy chuyện này sắp bị qua loa cho qua, Vân Sơ nhàn nhạt mở miệng nói: “Khó trách trên người Thâm ca nhi đều là vết thương, không khỏi khiến người ta hoài nghi là Thành Vương dùng vũ lực ép buộc Thâm ca nhi đi vào khuôn khổ, mong phụ hoàng tra rõ.”
“Thâm ca nhi đáng thương của ta!” Ân phi khóc lóc bước lên ôm Mạnh Thâm: “Lúc nãy thiếp thân còn hỏi Thâm ca nhi vết bầm trên miệng là ở đâu ra, Thâm ca nhi nói do bản thân tự mình té ngã, trời thấy còn thương, ai mà lại ngã thành như vậy, chắc chắn là bị Thành Vương đánh thành như vậy...”
Mạnh Thâm muốn mở miệng nói vài câu nhưng lại bị tiếng khóc của Ân phi lấn át.
Hoàng đế đã không thể áp chế nổi cơn giận, nếu không phải Vương tiên sinh nói việc viết thay này cũng có chỗ lợi thì ông ta thật hận không thể đá thứ bùn nhão như lão lục ra khỏi cửa.
“Bảo ngươi đọc sách là mong ngươi sáng suốt hiểu đạo lý, ngươi lại dùng thân phận áp bức người ta.” Hoàng đế gằn từng chữ một: “Nếu đã không muốn đọc sách viết chữ nữa thì sau này cũng không cần học, nhường vị trí lại cho những người có nhu cầu, từ ngày mai lão lục ngươi không cần tới đây nữa.”
Lục hoàng tử đột nhiên ngây người.
Tuy rằng hắn ta không thích đọc sách nhưng không thể không đọc, như vậy chẳng khác gì trở thành phế nhân?”
“Phụ hoàng, nhi thần sai rồi!” Hắn ta vội vàng gào khóc nhận sai: “Cầu phụ hoàng cho nhi thần thêm một cơ hội, nhi thần nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, không cô phụ kỳ vọng của phụ hoàng...”
“Trẫm chẳng còn chờ mong gì ở ngươi nữa!” Hoàng đế lại nhấc chân đá hắn ta.
Để nhi tử phế vật như vậy ở lại kinh thành, e là sau này sẽ trở thành quân cờ cho những hoàng tử khác đoạt quyền.
“Ba ngày sau ngươi rời kinh tới đất phong đi! Ở lại kinh thành thật là chướng mắt!”
Hoàng đế phủi tay rời đi.
Lục hoàng tử quỳ gối bò theo nhưng lại bị Cao công công ngăn cản: “Nghĩa Vương điện hạ còn nhỏ hơn Thành Vương điện hạ vài tuổi, người ta đã đến đất phong rồi, sung quân cũng không có gì xấu, Thành Vương điện hạ mau chuẩn bị đi.”
Lục hoàng tử khóc lóc thảm thiết.
Nguyên phi cũng ôm đầu khóc rống.
“Thâm ca nhi, con đó.” Ân phi lắc đầu thở dài: “Nếu không phải có chuyện hôm nay thì con còn định giấu tới khi nào?”
Mạnh Thâm nhìn về phía Sở Dực và Vân Sơ: “Đa tạ cữu cữu cữu mẫu.”
Nó vừa dứt lời thì Vương tiên sinh đã đi tới, vuốt râu nói: “Tuy Thành Vương đã đi rồi nhưng trò cũng không được lơi lỏng, nếu có thừa sức lực thì mỗi ngày vẫn nộp hai phần công khóa như trước đi.”
Mạnh Thâm chắp tay: “Vâng, tiên sinh.”
Cũng là làm hai bài văn nhưng bị người khác h.i.ế.p bức hoàn thành và tự nguyện hoàn thành là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Ít nhất bản thân sẽ không cảm thấy áp lực nữa.
Lục hoàng tử Thành Vương rất nhanh đã bị đưa tới đất phong, hoàng tử ở lại kinh thành ngày càng ít.
Tứ hoàng tử chết, ngũ hoàng tử bị trục xuất, lục hoàng tử bát hoàng tử rời kinh...
Cung Hi Vương trấn giữ Hộ bộ, khống chế nhân lực tiền tài cả nước, thế lực áp bức cả Đông Cung, đại thần trong triều cũng đã âm thầm thay đổi hướng đi...
Danh Sách Chương: