Sở Trường Sinh chun mũi nhỏ, ghét bỏ đưa tay che mũi.
“Bủm bủm ——”
Hai tiếng động liên tiếp.
Tạ Cảnh Ngọc đang chờ Vân Sơ trả lời thì lại nghe thấy có tiếng gì đó phát ra từ sau bình phong, cùng lúc đó là một mùi vị kỳ lạ bay tới.
Hắn ta nhíu mày: “Hình như có mùi thức ăn hư.”
Hắn ta không tự chủ đi về phía bình phong.
Vân Sơ đã nhìn thấy bóng dáng hai tiểu gia hỏa lắc lư phía sau bình phong đó.
Nàng thật đau đầu mà, chắc chắn là Du ca nhi không nghe lời đưa Trường Sinh từ nội thất chạy tới đây.
“Phu quân!”
Vân Sơ mở miệng gọi Tạ Cảnh Ngọc.
“Vậy ngày mai ta sẽ cùng phu quân đến phủ Tuyên Võ hầu thỉnh tội, phu quân nhớ chuẩn bị lễ vật.”
Tạ Cảnh Ngọc khựng lại, ánh mắt dừng trên người Vân Sơ: “Đa Tạ phu nhân.”
Vân Sơ chỉ hy vọng hắn ta mau rời đi: “Không phải phu quân còn đưa Duy ca nhi tới thôn trang sao, thời gian không còn sớm, đi muộn sẽ không kịp.”
Nghe vậy, Tạ Cảnh Ngọc mới rời đi.
Hắn ta vừa đi thì Vân Sơ đã chạy đến phía sau bình phong, vốn đang cố ý xụ mặt thì lại thấy Sở Hoằng Du đang khép chặt hai đầu gối, một tay ôm bụng một tay che mông, không ngừng dậm chân tại chỗ, cả khuôn mặt đều nghẹn đỏ.
Nàng không nhịn được bật cười thành tiếng: “Đi thôi, mẫu thân đưa con tới nhà xí.”
Cùng lúc đó, Tạ Cảnh Ngọc đã tới viện của Tạ Thế Duy.
Hắn ta nhìn quanh căn phòng, một tháng trước Duy ca nhi phạm sai lầm phải chịu gia pháp, đồ vật trong viện này đã bị Vân Sơ sai người dọn đi.
Vân Sơ nói trời giáng sứ mệnh cho người nào thì sẽ khiến người đó phải chịu khắc khổ về mặt ý chí, đã phải sống trong tình cảnh kham khổ như thế mà Duy ca nhi vẫn không hề tiến bộ.
Mấy hôm trước Duy ca nhi khắt khe nha hoàn, hắn ta đã nên tiễn Duy ca nhi đi rồi, dù không làm thế thì cũng phải nhốt nó vào từ đường một thời gian, như vậy tai họa ngày hôm nay sẽ không xảy ra.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Tạ Cảnh Ngọc trầm mặc đi vào nội thất, nhìn về phía Tạ Thế Duy mặt mày trắng bệch nằm trên giường, gằn từng chữ một: “Thế Duy, ngươi làm vi phụ quá thất vọng rồi, ta cho ngươi cơ hội hết lần này tới lần khác, nhưng ngươi lại không biết hối cải, cứ tiếp tục phạm sai, hôm nay ta sẽ mang ngươi đến thôn trang ngoài thành sinh sống, ngươi ở dưỡng bệnh, đồng thời cũng tự mình cảnh tỉnh, hy vọng lần gặp mặt tới của phụ tử chúng ta, ngươi có thể khiến ta lau mắt mà nhìn.” Tạ Thế Duy còn đang đau đớn vì chân bị gãy nát, thấy Tạ Cảnh Ngọc đến, còn cho rằng phụ thân đau lòng nên tới thăm nó.
Nhưng nó không ngờ lại nghe được mấy lời như vậy của phụ thân, phụ thân lại còn muốn đưa nó tới thôn trang ở.
Nó nhìn Tạ Thế An đang đứng sau lưng Tạ Cảnh Ngọc, thất thanh hô: “Đại ca, huynh mau giúp đệ cầu tình với phụ thân đi, nói với phụ thân là đệ sẽ sửa đổi, sẽ sửa thật mà... Lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, là thế tử Tuyên Võ hầu muốn cướp đồ của đệ, cũng là nó đẩy đệ trước...”
“Đủ rồi!” Tạ Cảnh Ngọc cả giận nói: “Chuyện đã tới nước này mà ngươi còn muốn thoái thác trách nhiệm, còn không biết mình sai ở đâu sao!”
Tạ Thế An thở dài: “Thế Duy, Tuyên Võ hầu đã nói, cho dù chém đứt tứ chi của đệ thì cũng khó tiêu tan mối hận trong lòng ngài ấy, đưa đệ tới thôn trang cũng là để giữ mạng cho đệ, phụ thân chỉ là bất đắc dĩ, đệ phải hiểu cho nỗi khổ tâm của phụ thân.”
Tạ Thế Duy sợ tới mức tái mặt.
Chân nó đã gãy rồi mà Tuyên Võ hầu vẫn không hài lòng, còn muốn chặt đứt tứ chi của nó...
Nếu tới thôn trang ngoài thành ở, không phải Tuyên Võ hầu sẽ càng dễ lấy mạng của nó sao?
“Phụ thân, cn sai rồi...” Tạ Thế Duy bò xuống giường: “Con thật sự biết sai rồi, xin phụ thân cho con thêm một cơ hội...”
Hạ thị khóc lóc nói: “Đại nhân, Duy ca nhi còn nhỏ, vẫn còn dạy dỗ được...”
“Phụ thân, con sẽ sửa mà!” Tạ Thế Duy khóc thở hổn hển: “Chỉ cần phụ thân không đưa con đi, muốn con làm gì cũng được.”
Nó chỉ mới là một hài tử tám tuổi, một chân bị gãy nát, đưa nó đi xa như vậy chính là tiệt hết đường sống của nó...
“Người tới!” Tạ Cảnh Ngọc lạnh lùng nói: “Mang nhị thiếu gia lên xe ngựa.”
Hai gia đinh bên ngoài bước vào, một trái một phải xách Tạ Thế Duy lên, ôm nó ra ngoài.
Một chiếc xe ngựa đã ngừng trong xong, Tạ Trung Thành ngồi trong xe ngựa, thở dài nói: “Duy ca nhi, sau này con cứ ngoan ngoãn ở thôn trang cùng tổ phụ, thôn trang cũng không có gì không tốt, từ từ sửa đổi tâm tính, sửa được rồi thì phụ thân sẽ cho con về nhà thôi.”
“Không, không cần!” Tạ Thế Duy giãy giụa kịch liệt, đụng vào chân, khiến nó đau đến mức tê tâm phế liệt: “Con không đến thôn trang, phụ thân cho con thêm một cơ hội, nương, nương cứu con...”
Nó hoàn toàn mất khống chế, nhìn về phía Hạ thị há mồm gọi nương.
Tạ Cảnh Ngọc đen mặt, hai gia đinh không dám chậm trễ, ném Tạ Thế Duy lên xe ngựa, thấy nó giãy giụa thì lại lấy dây thừng trói người lại, còn nhét một nùi vải vào miệng nó.
Nước mắt Hạ thị ào ào tuôn rơi.
Nàng ta còn chưa kịp tiếp nhận sự thật Duy ca nhi bị phế một chân thì lại phải nhận lấy nỗi thống khổ mẫu tử chia lìa, tim nàng ta như bị người ta bổ ra, khóc đến mức suýt ngất đi.
Mấy vị di nương đang đứng cách đó không xa, sôi nổi lộ ra thái độ nghi ngờ.
Đào di nương mở miệng: “Các ngươi không cảm thấy hình như Hạ di nương quá mức quan tâm mấy vị thiếu gia sao, lần trước đại thiếu gia thi đậu tú tài, nàng ta vui mừng hơn ai hết, lúc này nhị thiếu gia bị tiễn đi, nàng ta cũng thống khổ hơn tất cả, là nàng ta đối với đại nhân tình sâu ý đậm nên cũng quan tâm yêu thương các vị thiếu gia sao?”
Thính Vũ cùng Giang di nương cũng không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay hài tử, âm thầm dặn dò bản thân không được gây rối...
Danh Sách Chương: