Đi được hai bước, nàng ấy chậm rãi mở miệng: “Nghe nói Vân tiểu thư còn một ca ca?”
Nàng ấy vừa mới khóc xong, âm thanh có chút khản đặc.
“Đúng vậy, ta còn một vị đại ca.” Thiếu nữ lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Đại ca ta lợi hại lắm!”
Sở Tri Hạ cười nói: “Ta cũng nghe nói Vân thiếu gia rất ưu tú.”
Thật ra nàng ấy suốt ngày ru rú trong cung, hiếm khi ra cửa, căn bản chưa từng nghe qua chuyện của Vân đại thiếu gia, nhưng nàng ấy biết Vân gia là phủ Nhất phẩm tướng quân.
Phủ Nhất phẩm tướng quân hẳn sẽ không kém hơn Lục gia.
Nếu đã không thể gả cho người trong lòng thì chi bằng thay đổi suy nghĩ.
Thái Hậu nằm mơ cũng muốn giành lại giang sơn thuộc về phụ thân, bà ta vẫn luôn âm thầm trù tính, nếu Vân gia có thể ra sức giúp đỡ Thái Hậu...
Nghĩ đến đây, Sở Tri Hạ chỉ cảm thấy bi thương.
Thật ra nàng ấy chưa từng tán đồng việc làm của Thái Hậu, nhưng bây giờ ngoài chuyện này ra, dường như nàng ấy cũng không biết bản thân có thể làm gì.
Nàng ấy chậm rãi mở miệng nói: “Vân tiểu thư, đường này là đi đến Phật đường...”
Nàng ấy cười khúc khích: “Hẳn là Vân tiểu thư không quen đường trong cung, để ta đưa Vân tiểu thư đi tìm người Vân gia đi.”
Vân Sơ không nhịn được thè lưỡi.
Tuy nàng thường vào cung nhưng cũng chỉ từng đến một vài nơi, rời khỏi phạm vi đó là bắt đầu mê man.
Sở Tri Hạ đưa Vân Sơ quay về, nàng ấy muốn nhìn xem Vân đại thiếu gia là người thế nào, nếu có thể, nàng ấy nguyện ý tạo ra sự cố khiến Vân đại thiếu gia không thể không chịu trách nhiệm cưới nàng ấy làm thê tử...
Cả đoạn đường đi, nàng ấy đều vòng vo hỏi chuyện của Vân Trạch.
Khi sắp đến cửa đại điện tổ chức yến hội, một nữ tử từ phía đối diện đi tới, nàng ấy mặc một bộ xiêm y hồng nhạt, dịu dàng phóng khoáng.
Vân Sơ tới gần Sở Tri Hạ, nhỏ giọng nói: “Quận chúa, thấy vị nữ tử kia không, là đại tẩu tương lai của ta đó, là người trong lòng của đại ca ta, sắp đính hôn rồi đó.”
“À, là vậy sao?” Gương mặt Sở Tri Hạ cứng lại: “Thật tốt, thật tốt...”
Tình nhân thành quyến thuộc là loại chuyện tốt đẹp nhất trên đời.
Sao nàng ấy có thể nhẫn tâm phá hoại nhân duyên của người khác.
“Sơ nhi, đại ca muội tìm muội khắp nơi, muội đi đâu đó, đừng để bị lạc đường.” Liễu Thiên Thiên đi tới, nhìn nữ tử đứng bên cạnh Vân Sơ, mất một hồi lâu mới phản ứng lại: “Thỉnh an Phúc Khang quận chúa.”
Sở Tri Hạ xua xua tay: “Vân tiểu thư gặp được người nhà là tốt rồi, ta đi trước đây.”
Nàng ấy xoay người rời đi, trông cứ như đang chạy trối chết.
Suýt chút nữa là nàng ấy đã phạm sai lầm lớn rồi...
Qua năm, triều đình hạ chỉ ban hôn cho Lục đại thiếu và một vị quý nữ ở kinh thành, tháng ba đính hôn, hôn sự định vào tháng sáu.
Hôn sự của Sở Tri Hạ cũng đã định xong, là Phùng thái hậu đích thân tuyển chọn cửa thông gia này.
“Gả qua đó, con chính là đương gia chủ mẫu.” Thái Hậu đang nói chuyện cùng Sở Tri Hạ: “Giải gia là nhà Chính nhị phẩm, tay nắm quyền to, hôn sự này cũng không kém.”
Bà ta vừa dứt lời thì Sở Thụy cất bước đi đến, nhíu mày nói: “Giải gia có ba đích tử nhưng cả ba đều đã đón dâu, trưởng tỷ gả cho thứ tử Giải gia sao?”
Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Sự tĩnh lặng này khiến trong lòng Sở Thụy nổi lên một dự cảm xấu: “Trưởng tỷ?”
Sở Tri Hạ cúi đầu, bình tĩnh nói: “Ta gả cho gia chủ Giải gia Giải đại nhân, làm đương gia chủ mẫu của Giải gia.” “Cái, cái gì?” Thân thể Sở Thụy lảo đảo, hắn ta bấu víu vào chiếc bàn, run rẩy nói: “Thái Hậu, tổ mẫu, trưởng tỷ nói thật sao?”
Phùng thái hậu thản nhiên nói: “Đã trao đổi thiếp canh, hôn sự định vào tháng sáu.”
“Không được!” Sở Thụy thất thanh nói: “Ông ta đã hơn bốn mươi rồi, đủ để làm phụ thân của bọn ta, vì tại sao lại gả trưởng tỷ cho người lớn tuổi như vậy! Hơn nữa ông ta từng cưới ba chính thê, cả ba đều c.h.ế.t cả rồi, ông ta vốn là kẻ khắc thê!”
“Thụy nhi, lời này thật quá buồn cười.” Phùng thái hậu nhếch môi: “Từ xưa đến nay, hôn sự đều là lệnh phụ mẫu, lời mối mai, ai gia và Giải gia đều đồng ý, nam nữ hai bên cũng gật đầu, nào đến phiên con không đồng ý, đừng nói mấy lời trẻ con như vậy.”
Sở Thụy nhìn về phía Sở Tri Hạ: “Trưởng tỷ, tỷ gật đầu thật sao?”
Sở Tri Hạ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn ta: “Đúng, là ta nguyện ý gả qua đó.”
Sở Thụy hít sâu một hơi.
Hắn ta dùng sức túm chặt cánh tay Sở Tri Hạ, kéo nàng ấy rời khỏi An Khang Cung.
Bởi vì dùng sức quá mạnh mà thân thể hắn ta có chút chịu không nổi, lập tức đưa tay ôm n.g.ự.c th ở dốc không ngừng.
“Trưởng tỷ, có phải Thái Hậu ép tỷ gả vào Giải gia không?” Hắn ta cắn răng nói: “Vì ngôi vị hoàng đế mà Thái Hậu có thể làm ra chuyện như vậy, ta thật sự quá thất vọng về bà ta! Trưởng tỷ, ta sắp xếp người đưa tỷ rời cung, tỷ cứ trốn trước đã, ta ở lại hoàng cung đối phó với Thái Hậu, chờ đến khi hôn ước được giải trừ thì trưởng tỷ lại hồi kinh.”
“Thụy nhi, không có ai ép ta cả.” Sở Tri Hạ ôn nhu cười nói: “Ta đã hai mươi mốt rồi, lớn tuổi, rất khó định thân, Giải đại nhân đã là lựa chọn tốt nhất của ta hiện tại, hơn nữa vì Giải đại nhân từng có mấy đời thê tử nên Hoàng Thượng cũng sẽ không can thiệp quá mức... mối hôn nhân này thật sự rất tốt...”
“Không, không tốt.” Sở Thụy ôm chặt Sở Tri Hạ: “Gả cho một người như vậy thì chi bằng đừng xuất giá còn hơn, tỷ, chúng ta cùng nhau rời khỏi hoàng cung đi.”
“Nói ngốc nghếch gì đó.” Sở Tri Hạ vẫn cười dịu dàng: “Chuyện quan trọng nhất của đời nữ tử chính là gả chồng sinh con, Thụy nhi, ta muốn được đệ chúc phúc, có được không?”
Nàng ấy nắm tay Sở Thụy, đưa hắn ta quay về Kim Anh Điện.
Hai người tựa như thuở ấu thơ, tỷ tỷ dìu dắt đệ đệ, nương tựa lẫn nhau...
Những ngày tiếp theo Sở Tri Hạ đều tập trung thêu giá y.
Sở Thụy lại bận rộn bù đầu, chạy khắp nơi mượn nhân mạch lôi kéo quan hệ, muốn phá hỏng mối hôn sự này.
Nhưng hắn ta quá yếu, dù có ngược xuôi thế nào thì cũng không thể lay chuyển hôn sự này, chỉ chớp mắt một cái là tới tháng sáu.
Lục đại thiếu gia đón dâu.
Gia chủ Giải gia Giải đại nhân cũng cưới thê tử.
Sở Thụy cõng Sở Tri Hạ đặt vào kiệu hoa, hắn ta cưỡi đại mã, tự mình đưa trưởng tỷ đến Giải gia.
Giải gia là nhà Nhị phẩm, cho dù Giải đại nhân đã cưới thê tử lần thứ tư nhưng khách khứa đến chúc mừng vẫn nối liền không dứt, khắp nơi đều là người, bầu không khí vui mừng náo nhiệt.
Hỉ bà dắt Sở Tri Hạ xuống kiệu hoa, đặt hoa vải đỏ vào tay Giải đại nhân, một đôi tân nhân đi vào chính đường, bắt đầu bái thiên địa.
Sở Thụy đứng trong dàn khách khứa, đôi mắt tĩnh lặng quan sát Sở Tri Hạ.
Tân nương tử mau chóng được đưa vào động phòng.
Sở Thụy đứng trong đám người, cũng yên lặng nhìn theo hướng người đang vào tân phòng.
Hắn ta thấy tân phòng rất to, còn to hơn cả khuê phòng của trưởng tử ở trong cung, nơi nơi đều bố trí băng xua tan cái nóng ngày hè, số lượng băng này còn nhiều hơn cả phân lệ ở trong cung.
Hắn ta nghĩ dù trưởng tỷ không thể gả cho người trong lòng nhưng dù sao ngày tháng tương lai cũng được an ổn tự tại.
Hơn nữa phụ mẫu của Giải đại nhân đã qua đời, bên trên không có trưởng bối, trưởng tỷ là đương gia, hẳn cuộc sống sẽ rất thư thái.
Chỉ là còn ba đích tử kia...
Sở Thụy lạnh lùng nhìn về phía ba nam tử đang đứng cùng một chỗ, chính là đích tử Giải gia.
Mấy tháng này hắn ta đã nghĩ được cách gây phiền toái cho ba người này, khiến cả ba vĩnh viễn biến mất.
Như vậy nhi tử của trưởng tỷ sau này chính là đích tử duy nhất của Giải gia.
Danh Sách Chương: