Hài tử được nhận nuôi từ dòng bên kia vô cùng hiểu chuyện, hiện giờ đang đọc sách ở Quốc Tử Giám, được tiên sinh yêu thích, tiền đồ tương lai rộng mở.
Rõ ràng mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, tại sao giữa chừng lại...
“Lão phu nhân sao không nói?” Vân Sơ hỏi dồn: “Đường đường là Bá Viễn hầu, thế mà lại là một nữ tử, lão phu nhân không có gì để nói sao?”
“Hắn, nàng... ta... hầu phủ...”
Lão thái thái bị đánh trở tay không kịp, căn bản không biết nên nói cái gì.
Cổ họng bà ta dâng lên một vị tanh ngọt, bà ta phải cố gắng hết sức mới khống chế không cho bản thân phun m.á.u hôn mê ngay tại đây.
Quốc sư Đinh Nhất Nguyên lạnh lùng hỏi: “Là trên dưới trăm người của phủ Bá Viễn toa rập lừa gạt triều đình hay là người này giả mạo Bá Viễn hầu, nhiễu loạn triều cương?”
Bá Viễn hầu đứng bên cạnh Vân Sơ không ngừng run rẩy.
Nàng ta bị Vân Trạch ấn bả vai không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho tổ mẫu nhà mình, nàng ta nhẹ nhàng lắc đầu.
Lão thái thái vừa nhìn đã hiểu được ánh mắt này nghĩa là gì, tức khắc rơi lệ đầy mặt, gần như phát điên nói: “Đây không phải... không phải Bá Viễn hầu! Lão thân cũng không biết nàng ta là ai, một nữ tử như nàng ta lại dám giả mạo hầu gia! Thái Tử Phi, nàng ta giả mạo mệnh quan triều đình, nhiễu loạn triều cương, tội này... nên, đáng chết! Xin Thái Tử Phi, Nhiếp Chính Vương đòi lại công bằng cho hầu phủ!”
Nói xong, lão thái thái nhắm chặt hai mắt.
Nếu thừa nhận người này là Bá Viễn hầu thì toàn bộ hầu phủ sẽ phạm vào tội khi quân.
Tại thời điểm tiên hoàng mới băng hà mẫn cảm như vậy, tội khi quân đủ để tru tam tộc thậm chí là cửu tộc, có nhẹ lắm thì cũng sẽ bị xử lưu đày...
Hy sinh một người có thể bảo vệ cả gia tộc, cho dù người này có là tôn nữ khiến bà ta tự hào nhất thì cũng phải hy sinh...
Vân Sơ xem như đã rõ.
Dù kết quả thế nào thì cũng chỉ cần chứng minh thân phận của Bá Viễn hầu này là giả, như vậy di chiếu kia chính là giả.
“Ta có tội!” Bá Viễn hầu quỳ mạnh xuống đất, cúi đầu, đánh mất tất cả tôn nghiêm: “Là ta mưu sát Bá Viễn hầu chân chính, thay thế hắn, bá chiếm hầu phủ! Di chiếu này cũng là ta giả tạo! Ta nguyện lấy,cái c.h.ế.t tạ tội!”
Nàng ta nói xong thì lập tức lao đầu về phía cây cột gần đó.
Vân Trạch bước nhanh tới cản nàng ta, lạnh lùng nói: “Là ai sai ngươi giả tạo di chiếu để Nhiếp Chính Vương đăng cơ! Không khai thật ra, há có thể dễ dàng tìm c.h.ế.t như vậy!”
“Vân đại nhân quá phận rồi.” Đại Lý Tự Khanh đi lên trước: “Thẩm vấn phạm nhân là chức trách của Đại Lý Tự ta, liên quan gì tới ngươi!” .
||||| Truyện đề cử: Thiên Lục Vũ Trụ |||||
Vân Trạch lập tức trầm mặc.
Từ khi Sở Thụy hạ cổ độc lên người Hoàng Thượng, ngoài việc đề bạt người Lâm gia Phùng gia, hắn ta còn thay đổi hết thân tín của Sở Dực ở Đại Lý Tự.
Đại Lý Tự Khanh hiện giờ chính là con ch.ó của Sở Thụy.
“Cái này còn cần tra sao?” Bình Tân hầu không nhịn được mở miệng: “Di chiếu này làm lợi cho ai nhất thì chính là người đó sai sử!”
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đổ dồn về phía Sở Thụy.
Hắn ta thờ ơ mở miệng: “Lúc nãy ta cũng suy nghĩ vì sao hoàng thúc lại để ta kế thừa ngôi vị hoàng đế, ta thừa nhận lúc ban đầu ta thật sự mừng như điên, nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ lại, ta nhận ra chắc chắn có người đang muốn vu oan hãm hại!”
Vân Sơ lại mở miệng: “Tuy Bá Viễn hầu này là giả mạo nhưng chưa chắc chuyện này không liên quan tới hầu phủ, ta cho rằng nên nhốt toàn bộ người của hầu phủ lại thẩm vấn, giả truyền thánh chỉ cũng không phải là tội nhẹ, cần phải điều tra rõ ràng!”
Nghe vậy, Bá Viễn hầu lập tức run rẩy.
Thái Tử Phi rõ ràng biết thân phận thật sự của nàng ta, biết nàng ta là huyết mạch của hầu phủ nên mới mang toàn bộ hầu phủ ra uy h.i.ế.p nàng ta.
Nếu nàng ta không khai thật thì cả hầu phủ và nàng ta đều sẽ biến mất khỏi kinh thành!
Nhưng nếu khai ra, Nhiếp Chính Vương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho phủ Bá Viễn hầu...
Nàng ta cắn đầu lưỡi, mở miệng nói: “Là, là Nhiếp Chính Vương phi lệnh cho ta làm giả thánh chỉ!”
Hoàng đế băng hà, là phụ nhân của tông thất, đương nhiên Nhiếp Chính Vương phi cũng đã tới đây từ sớm. Nàng ta quỳ gối trong đám người, nghe Bá Viễn hầu giả nói như vậy thì vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
Sao nàng ta có thể sai sử Bá Viễn hầu giả tạo thánh chỉ...
Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Sở Thụy, nàng ta đã biết bản thân chỉ có một con đường để đi, đó chính là thay phu quân thừa nhận hành vi phạm tội.
Chỉ có như vậy thì phu quân mới có thể thoát thân, mới có thể giữ được vị trí Nhiếp Chính Vương.
Phu quân nàng ta là Nhiếp Chính Vương, cho dù nàng ta thừa nhận tội lỗi, bị nhốt vào địa lao thì phu quân chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu nàng ta ra ngoài, dù sao phu quân cũng đã từng nói nàng ta giống như một tia sáng chiếu vào thế giới tăm tối của phu quân...
“Nhiếp Chính Vương phi còn gì để nói?” Đại Lý Tự Khanh lớn tiếng nói: “Một nữ tử lại dám cả gan nhúng tay vào việc triều chính, còn bịa đặt thánh chỉ, ngươi có biết bản thân đã phạm vào tội gì không!”
“Là, là ta...” Tô Tử Nguyệt bước ra khỏi đám người, quỳ gối dưới bậc thang: “Việc này là do một mình ta gây ra, không liên quan tới bất kỳ ai khác, là ta muốn làm Hoàng Hậu, muốn trở thành mẫu nghi thiên hạ nên mới gạt phu quân làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, tội nhân Tô Tử Nguyệt mặc cho Đại Lý Tự Khanh xử lý!”
Đại Lý Tự Khanh không nhịn được liếc nhìn Sở Thụy.
Nói thật, hắn ta cũng rất rối rắm, không biết phải xử lý thế nào.
Sở Thụy bước từng bước xuống bậc thang, đi tới bên cạnh Tô Tử Nguyệt.
Hắn ta nhìn toàn bộ bá quan văn võ đang quỳ bên dưới, gằn từng chữ một: “Vương phi của bổn vương không hiểu chuyện nên mới gây ra chuyện đáng chê cười như vậy, bổn vương thay nàng tạ lỗi với mọi người.”
Bá quan văn võ bên dưới không nhịn được châu đầu ghé tai.
“Chê cười?”
“Giả truyền thánh chỉ là chuyện chê cười?”
“Thiếu chút đã làm điên đảo huyết mạch hoàng thất, chỉ nói xin lỗi là được sao?”
“Nhiếp Chính Vương thật không để chúng đại thần vào trong mắt...”
Mọi người vừa mới bắt đầu bàn tán, còn chưa có ai kịp lên tiếng phản bác thì lại nghe Sở Thụy tiếp tục nói: “Nhưng hành vi của nàng lại gây ra tội lỗi ngập trời, không thể tha thứ, một câu xin lỗi có thể nào có thể phục chúng, bổn vương chỉ đành phải đại nghĩa diệt thân!”
Hắn ta khom lưng đỡ Tô Tử Nguyệt dậy.
Trong đầu Tô Tử Nguyệt không ngừng vang lên tiếng rầm rầm, nàng ta còn đang suy nghĩ đại nghĩa diệt thân là ý gì, là như những gì nàng ta đang nghĩ sao?
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Sở Thụy, nhìn thấy đôi mắt đa tình đó, nàng ta lại cảm thấy hình như là mình đang nghĩ nhiều.
Không đợi cho nàng ta kịp nghĩ thêm gì, Sở Thụy đột nhiên rút bội kiếm bên hông thống soái Ngự Lâm Quân Lâm đại nhân hung hăng đ.â.m vào bụng Tô Tử Nguyệt.
“Phập!”
Trường kiếm xuyên qua toàn bộ cơ thể Tô Tử Nguyệt, lục phủ ngũ tạng đều bị đ.â.m thủng, khóe miệng nàng ta cũng trào m.á.u tươi.
Nàng ta kinh ngạc nhìn người trước mặt: “Phu quân...”
Sở Thụy kề sát tai nàng ta: “Phu nhân, yên tâm đi đi, ta sẽ lập bia trường sinh cho nàng, trong lòng ta cũng sẽ vĩnh viễn có một vị trí dành cho nàng.”
“Phu quân...” Tô Tử Nguyệt run rẩy cả người, khóe miệng không ngừng đổ máu: “Ta, ta...”
Nàng ta vẫn còn nhớ buổi tối hôm thành thân đó, hắn ta ôn nhu dịu dàng như ánh trắng, đôi mắt hoa đào của hắn ta chứa chan hình ảnh của nàng ta, lúc đó nàng ta đã giao hết toàn bộ thể xác và tinh thần của mình cho người nào.
Nàng ta có thể vì hắn mà làm bất cứ chuyện gì.
Bao gồm cả chết... nhưng mà.
Nàng ta run rẩy nâng tay, trìu mến vuốt v e bụng nhỏ của mình.
“Ta, ta đã quên nói cho, phu quân...” Tô Tử Nguyệt chỉ nói được mấy chữ rồi lại phun ra một búng máu: “Ta, mang, mang thai...”
Rốt cuộc trên mặt Sở Thụy cũng xuất hiện một chút cảm xúc không hề giả tạo: “Nàng nói cái gì...”
“Ta... ọe.” Tô Tử Nguyệt phun một ngụm m.á.u to.
Nàng ta còn chưa kịp nói xong câu nói kia đã mềm mại ngã vào lòng Sở Thụy.
Danh Sách Chương: