Mục lục
Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả hạ nhân trong viện đều bị cho lui ra ngoài.

Hạ thị đứng trong sân, gục đầu, không ngừng quanh co chối tội: “Thật sự không phải nô tỳ làm, mấy bằng chứng này đều là vu oan...”

“Chắc chắn không phải là Hạ ma ma.” Tạ Phinh gian nan mở miệng: “Hạ ma ma chỉ là một hạ nhân, hại hài tử của phụ thân làm gì, chắc chắn là đã sai ở đâu đó, nhất định là hiểu lầm!”

Nàng ta siết chặt khăn tay, trong lòng cáu giận không thôi.

Nàng ta thật không rõ, An ca nhi cũng đã lớn như vậy, là trưởng tử đáng kiêu ngạo của phụ thân, một đứa con vợ lẽ còn chưa ra đời căn bản không thể uy hiếp vị trí An ca nhi, tại sao Hạ thị vì lại mạo hiểm hành động như vậy?

Chẳng lẽ là gần đây phụ thân quá mức để tâm đến Đào di nương nên Hạ thị đố kỵ, mới làm ra loại chuyện hoang đường thế này?

Cho dù đang cáu giận nhưng Tạ Phinh cũng biết bản thân phải bảo vệ Hạ thị, tuyệt không thể để Hạ thị ôm một cái tội danh lớn như thế mà bị bán đi, hoặc bị đưa tới quan phủ...

Tạ Phinh liếc nhìn Tạ Thế An.

Tạ Thế An cắn chặt môi.

Lúc nãy vì hắn ta tin tưởng Hạ thị, đã khiến mẫu thân thương tâm.

Nếu lúc này hắn ta lại nói giúp Hạ thị, mẫu thân chắc chắn sẽ càng đau lòng hơn, sẽ không bao giờ thân cận với hắn ta nữa.

Bốn năm trước Hạ thị ở lại Tạ phủ là vì sợ ba tỷ đệ bọn họ bị chủ mẫu Tạ phủ tra tấn, nhưng sự thật chứng minh mẫu thân đối xử với bọn họ như hài tử thân sinh.

Bây giờ bọn họ cũng đã lớn, tranh thủ chuyện này khiến Hạ thị rời khỏi Tạ phủ cũng không sao.

Những năm gần đây, hắn ta đã tích cóp số bạc trưởng bối cho để mua một viện tử bên ngoài, vừa lúc có thể cho Hạ thị ở đó.

Tạ lão thái thái hít một hơi sâu rồi nói “Hạ thị thật sự không có động cơ mưu hại con nói dòng, chuyện này cần phải tra cho kỹ.”

Vân Sơ giơ tay: “Vì Hạ thị không có động cơ nên các người không tin là nàng ta làm sao, nếu đã như thế thì để ta trình động cơ lên đây.”

Hạ thị sửng sốt.

Động cơ của nàng ta là, bản thân nàng ta cũng không rõ.

Là vì bọn nhỏ không bị phu nhân tra tấn, vì địa vị của An ca nhi ở Tạ phủ, hay là vì ghen ghét phu nhân?

Thính Tuyết cầm một chiếc khay bước vào, trên đó là mười mấy phong thư.

Vân Sơ tùy tay mở một phong thư đưa cho Tạ Thế An: “Trong lúc lục soát dược liệu đã soát ra thứ này, An ca nhi, con đọc đi.” Tạ Thế An đột nhiên căng thẳng.

Chẳng lẽ là thư từ Hạ thị tới lui với nhà ngoại bị phát hiện sao...

Lúc hắn ta nhìn thấy mấy chữ trong bức thư kia thì đã có thể nuốt sự hoảng hốt vào trong, hắn ta chậm rãi được: “Chàng như mưa trên trời, ta như giếng trong sân. Dù không chảy cùng dòng, nguyện như hình với bóng...”

Trong viện đều là người từng đọc sách, đều hiểu mấy câu thơ này, đây là một bức thư tình mà nữ tử viết cho nam nhân.

Tạ Thế An nghẹn họng, hắn ta không đọc nổi nữa, gương mặt liên tục đổi màu, nhìn vô cùng đặc sắc.

Vân Sơ mở miệng nói: “Chỉ cần so sánh với nét chữ là sẽ biết thư này do Hạ thị viết, còn gửi cho ai thì hãy nhìn vào câu đầu tiên kia đi, Ngọc lang, chắc không cần ta nhiều lời, lão thái thái và thái thái cũng biết Ngọc lang này là ai chứ.”

Nguyên thị cảm thấy ghê tởm như nuốt phải thứ ruồi bọ gì đó: “Hạ thị, ngươi, ngươi lại dám có tâm tư dơ bẩn như vậy...”

Giang di nương che miệng: “Khó trách Hạ ma ma lớn tuổi như vậy mà còn chưa chịu thành thân, thì ra, thì ra là...”

“Họ Hạ, đến di nương ngươi còn không phải, có tư cách gì để ghen tuông, còn dám xuống tay với hài tử của ta!” Đào di nương ở trong phòng khóc lớn nói: “Nếu hài tử của ta xảy ra vấn đề gì, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”

Hạ thị đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vân Sơ.

Nàng ta suy nghĩ thật cẩn thận, toàn bộ chuyện này chính là một cái bẫy.

Lúc nàng ta muốn xuống tay với Đào di nương thì phu nhân đã biết âm mưu của nàng ta, phái người nhìn theo dõi nàng ta chặt chẽ cho nên mới chuẩn bị trước nhân chứng vật chứng như vậy.

Là vì phu nhân nhìn thấy mấy bức thư nàng ta viết cho đại nhân, kiêng kị sự tồn tại của nàng ta nên mới thiết kế bẫy rập cho nàng ta nhảy vào sao?

Tất cả bằng chứng đã bày ra trước mắt, nàng ta căn bản không chối tội được.

“Hạ thị, một hạ nhân như ngươi dám ôm tâm tư không nên có với chủ tử thì cũng thôi đi, vậy mà còn dám ra tay với một thai nhi chưa chào đời!” Vân Sơ dừng một chút rồi nói: “Tạ gia không giữ được ngươi nữa, người đâu, đưa Hạ thị đến quan phủ!”

“Mẫu thân!” Tạ Thế An siết chặt nắm tay: “Này nói đến cùng thì đây là chuyện của Tạ gia, nếu nháo đến chỗ quan phủ thì chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, kỳ khảo hạch của phụ thân sắp tới rồi, không thể để phát sinh những chuyện không thỏa đáng như vậy.”

Vân Sơ nhìn hắn ta: “Vậy An ca nhi nói xem nên xử lý Hạ thị thế nào?”

Tạ Thế An buông nắm tay: “Hay là tiễn đi đi.”

“Nàng ta suýt nữa đã hại chết hài tử của ta, tiễn đi dễ dàng như vậy sao?” Âm thanh của Đào di nương truyền đến: “Cho dù không báo quan thì cũng không thể buông tha dễ dàng như vậy! Lão thái thái, thái thái, phu nhân, cầu xin các ngài làm chủ cho hài tử trong bụng thiếp!”

Thái dương của lão thái thái nổi đầy gân xanh.

Hạ thị thật không khiến người ta bớt lo, tiễn đi là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng có thật là tốt nhất không, lẽ ra khi xưa không nên dính dáng tới thứ tiện phụ này...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK