Mục lục
Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyên Võ hầu tới Tạ gia đại náo một hồi rồi đi.

Tạ Cảnh Ngọc bị đánh cho mặt mũi bầm dập, nằm dưới đất cả nửa ngày không dậy nổi.

Tuy rằng cơ thể đau đớn nhưng hắn ta phát hiện cuối cùng bản thân cũng giải tỏa được sự đè nén trong lòng.

Hắn ta không còn nhớ tới cảnh tượng Vân Sơ c.h.ế.t không nhắm mắt nữa, cũng không còn lo lắng bất an sợ hãi, không còn sợ oan hồn tới đòi mạng...

Ngày đưa tang Vân Sơ, nữ nhi Đỗ gia, phụ nhân Kỷ gia Đỗ Lăng đến đưa ma, nàng ấy nước mắt tuôn rơi: “Sơ sơ, tội danh của Vân gia đã định, ta cũng không còn cách nào khác, ta thật sự không có cách nào... Ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi nhặt xác cho toàn bộ Vân gia, nhất định sẽ để người Vân gia ra đi có thể diện...”

Thi thể Vân Sơ bị Tạ gia cho người đưa về Ký Châu, chôn trong phần mộ tổ tiên Tạ gia.

Tạ Thế Doãn quỳ gối trước mặt Tạ Cảnh Ngọc, nghẹn ngào nói: “Phụ thân, để ta đưa mẫu thân về Ký Châu đi, ta muốn đưa mẫu thân đoạn đường cuối cùng.”

Tạ Cảnh Ngọc nhíu mày: “Đã sắp thi hương rồi, cả đi cả về mất rất nhiều thời gian, nhỡ đâu bỏ lỡ kỳ thi thì lại phải chờ thêm ba năm...”

“Nhưng nếu không thể tiễn đưa mẫu thân đoạn đường này thì ta không thể nào tập trung vào khoa cử.” Tạ Thế Doãn khẩn cầu nói: “Trên đường đi ta sẽ nghiêm túc đọc sách, nhất định không phụ lòng kỳ vọng của phụ thân.”

Nguyên thị lau nước mắt nói: “Để Doãn nhi đi đi, dù sao cũng phải có hài tử đưa Sơ nhi đi, hiếm khi nó có lòng như vậy.”

Tạ Cảnh Ngọc suy tư một lát rồi gật đầu nói: “Vậy ngươi đi nhanh về nhanh.”

Tất cả hài tử Tạ gia đều được nuôi dưới danh nghĩa của Vân Sơ, nếu không có hài tử đưa nàng về quê an táng thì khó tránh khỏi bị người ta bàn tán.

Chuyện này cứ được quyết định như vậy.

Khi Thính Vũ nghe người Tạ gia nói Tạ Thế Doãn đưa Vân Sơ về Ký Châu thì tức đến ngã bệnh một hồi lâu.

Còn chưa đến mười ngày nữa là thi hương, đi đi về về Ký Châu một chuyến cũng mất năm sáu ngày, làm gì còn thời gian chuẩn bị...

Từ khi Doãn nhi đỗ tú tài thì luôn dốc lòng đọc sách, là một hạt giống tốt, kỳ thi hương lần này chắc chắn sẽ đỗ cử nhân, nếu bị việc đưa ma này làm lỡ dở, cả đời nàng ta sẽ không tha thứ cho Vân Sơ...

Chớp mắt một cái là tới đêm trước kỳ thi hương, Tạ Thế Doãn vẫn chưa hồi kinh.

Thính Vũ sốt ruột đến phát điên, vội vàng đi tìm Tạ Cảnh Ngọc: “Đại nhân, Doãn ca nhi có làm chuyện gì khác không, sao lại trì hoãn lâu như vậy, hôm nay phải hồi kinh rồi chứ, sáng mai là bắt đầu kỳ thi rồi...”

Tạ Cảnh Ngọc trầm mặc nói: “Quản gia đi theo nói khi Vân Sơ vừa được hạ táng vào mộ tổ Tạ gia thì đã không thấy tăm hơi Tạ Thế Doãn đâu nữa, mấy ngày này ta đã cho người đi tìm rồi, tạm thời chưa có tin tức.”

“Sao lại không thấy? Tại sao lại không thấy!” Thính Vũ trợn tròn đôi mắt: “Đám hạ nhân kia đều là phế vật sao, tam thiếu gia đã lớn như vậy mà còn để lạc mất?”

“Là tự nó rời đi chứ không phải là hạ nhân để lạc.” Tạ Cảnh Ngọc trầm giọng nói: “Ngươi có gấp cũng vô dụng, chờ tin trước đi.”

Đang nói thì quản gia bên ngoài vội vàng cầm một phong thư đi vào bẩm báo: “Đại nhân, đây là thư mà đồng học của tam thiếu gia vừa gửi tới.”

Tạ Cảnh Ngọc cả kinh, mở thư đọc lướt qua, tức khắc giận tím mặt: “Sao nó dám xuất gia! Nó điên rồi sao? Từ bỏ tiền đồ cẩm tú để đi làm hòa thượng! Nếu người ngoài biết Tạ gia có người đi làm hòa thượng, Tạ gia nhất định sẽ trở thành trò cười của cả kinh thành! Nghịch tử! Sao ta có thể sinh ra một tên nghịch tử như vậy!” Thính Vũ đoạt lấy bức thư, phát điên khóc lớn: “Doãn nhi, Doãn nhi của ta, sao con lại nghĩ quẩn trong lòng như vậy... Vân Sơ c.h.ế.t không phải lỗi của con, không phải lỗi của con mà, là phụ thân và đại ca con ép con làm như vậy, có liên quan gì đến con? Tại sao con lại đổ lỗi cho bản thân, tại sao lại đi làm hòa thượng...”

Nàng ta khóc thất thanh, hai chân mềm nhũn quỵ xuống đất, nhìn vào khoảng không hư vô gào lên: “Phu nhân, trước giờ ngài thương Doãn nhi nhất, xin ngài buông tha Doãn nhi, đừng để nó vì chuyện này mà từ bỏ tiền đồ cả đời... Phu tử nói Doãn nhi đọc sách rất lợi hại, nó nhất định sẽ trở thành Trạng Nguyên giống phụ thân và đại ca nó, tiền đồ sáng lạn của nó không thể bị hủy hoại như vậy được! Chỉ cần phu nhân buông tha Doãn nhi, ta sẽ bảo Doãn nhi lập bài vị trường sinh cho phu nhân, thắp đèn trường minh...”

Nàng ta không ngừng dập đầu khiến da đầu của Tạ Cảnh Ngọc tê dại, hắn ta nhấc chân đá vào vai Thính Vũ: “Câm mồm, không được nói hươu nói vượn!”

Thính Vũ khóc đến hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì muốn đi tìm Tạ Thế Doãn nhưng lại đổ bệnh, triền miên trên giường, thân thể bắt đầu suy sụp.

Mà Hạ thị lại lộ ra nụ cười, nói với Tạ Thế Duy: “Tuy Tạ gia đã có chỗ đứng ở kinh thành, thành tân quý của triều đình nhưng rốt cuộc Tạ gia vẫn là hàn môn, của cải quá ít, Tạ Thế Doãn đi rồi, bớt một người phân chia gia sản, con và đại ca cũng được nhiều hơn một chút.”

“Chỉ là bạc mà thôi, không đáng nhắc tới.” Tạ Thế Duy lắc đầu: “Thế đạo này quyền lực quan trọng hơn của cải rất nhiều.”

Hạ thị thở dài: “Chỉ cần lật lại bản án cho Hà gia, giúp ta khôi phục thân phận là ta có thể trở thành chủ mẫu Tạ gia, thân phận của mấy người các con cũng đường hoàng đứng đắn hơn một chút, nói đến cùng cũng là ta liên lụy các con.”

Tuy những hài tử này đều được nuôi dưới danh nghĩa của đích mẫu nhưng cả kinh thành đều biết hài tử là do ngoại thất sinh ra.

Nhi nữ của ngoại thất còn không bằng con vợ lẽ... Cũng may là hài tử đủ ưu tú, Phinh tỷ nhi vào cung trở thành sủng phi, An ca nhi thành Nhất phẩm Thủ phụ, Duy ca nhi là tướng quân Tam phẩm, mọi thứ đều phát triển rất tốt.

“Đúng là nên bắt đầu lật lại bản án cho Hà gia rồi.” Tạ Thế Duy chậm rãi nói: “Đại Lý Tự Khanh dầu muối không ăn, vậy chỉ có thể nhắm vào Đại Lý Thừa, ông ta chuyên quản lý hồ sơ vụ án, bảo ông ta sửa ghi chép vụ án một chút hẳn là không có vấn đề gì.”

Trong mắt Hạ thị lộ ra sự hưng phấn, ngay sau đó lại thở dài: “Cần bao nhiêu bạc để móc nối quan hệ?”

Trong nhà vì tang sự của Vân Sơ mà tiêu tốn hơn mười ngàn lượng bạc, chôn theo bao nhiêu đồ quý, nàng ta nhìn mà đau lòng...

“Chuyện này không cần bạc.” Tạ Thế Duy nở nụ cười: “Ta đi tìm đại ca thương lượng một chút.”

Lúc hắn ta đi tìm Tạ Thế An thì Tạ Thế An đang cau mày ngồi trước án thư, rõ ràng là đang thất thần.

“Đại ca phát sầu vì chuyện gì vậy?”

Tạ Thế An lấy lại tinh thần: “Không có gì, ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”

Hắn ta chỉ đang nghĩ đến chuyện của Tống Nhân, từ khi mẫu thân hạ táng, Tống Nhân chưa bao giờ chủ động nói với hắn ta một câu nào, còn lấy lý do thân mình không tốt mà bắt đầu ở riêng.

Hắn ta tự hỏi rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.

Tại sao Tống Nhân lại thay đổi?

“Đại ca, Đại Lý Thừa của Đại Lý Tự là người háo sắc, chúng ta đánh vào điểm yếu đó đi.” Tạ Thế Duy thấp giọng nói: “Nhanh chóng lật lại bản án của Hà gia thì tiền đồ của đại ca mới càng thông thuận.”

Tạ Thế An gật đầu: “Vậy tiêu chút bạc mua một nữ tử nhà đàng hoàng đi.”

“Đại ca hẹp hòi như vậy sao?” Tạ Thế Duy không tán đồng: “Nữ nhi nhà đàng hoàng tốn mấy đồng bạc chứ, Đại Lý Thừa nhà người ta không mua nổi sao, chúng ta phải biểu hiện đủ thành ý thì người ta mới nguyện ý giúp chúng ta sửa hồ sơ.”

Tâm tư của Tạ Thế An vẫn còn đặt trên người Tống Nhân, nhất thời không phải ứng kịp: “Ngươi nói rõ đi.”

“Tạ Nhàn.” Tạ Thế Duy chậm rãi nói: “Nàng ta không nghe lời, không thành thật, đã bị nhốt nhiều ngày như vậy mà vẫn náo loạn, nếu đã như thế thì tìm cho nàng ta một nơi tốt đi, có thể đuổi nàng ta ra khỏi Tạ gia, còn có thể biểu đạt thành ý với Đại Lý Thừa, nhất tiễn song điêu, cớ sao lại không làm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK