Chuyện của thánh địa Thiên Thủy được giải quyết viên mãn.
Mộ Sơn chủ động mời mọi người tham gia tiệc rượu.
Trong đại sảng ca múa tưng bừng, thái bình hoan lạc.
Cấm chế của thánh địa Thiên Thủy cũng được mở ra, tất cả đệ tử của thánh địa Kim Đạo và Trầm Sơn đều đi vào.
Bọn họ đều rất lão luyện, lúc trước còn hô đánh gọi gết, bây giờ lại ngồi quây quần với nhau nói cười vui vẻ, tựa như đã kết thân từ lâu.
“Mộ thánh chủ, lần này đã quyết định thật chính xác.”
Trưởng lão Kim Đao cười nói.
Mộ Sơn đầy mặt trấn an: “Đâu có đâu có, chúng ta đều làm vì hoàng tử.”
“Ha ha.” Trưởng lão Kim Đao cười phá lên, đột nhiên tò mò: “Đúng rồi, hôm qua hoàng tử điện hạ đi vào đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trong một đêm ngắn ngủi đã thay đổi nhiều như vậy?”
“Chuyện này thì…” Mộ Sơn mỉm cười, thuật lại chuyện tối qua toàn bộ thánh địa chấn động ra.
Nghe thấy vậy, trưởng lão Kim Đao không giấu được vẻ mặt bàng hoàng.
Thánh địa chấn động.
Long lực phá thiên?!
Đây là!
Thậm chí còn thăng cao như vậy.
Trưởng lão Kim Đao vừa khiếp sợ vừa e ngại, thầm quyết định sau này tuyệt đối không đối địch với hoàng tử điện hạ!
Một bên khác, thánh tử Kim Đao nhìn lên trên bằng ánh mắt ao ước.
Kia… Là thánh nữ Thiên Thủy sao?
Chỉ thấy Mộ Dao Thần đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lục Vô Trần, tay nhỏ lột vỏ một quả nho, đưa đến bên miệng Lục Vô Trần.
Tư thái này đâu có giống vẻ băng lãnh mà bên ngoài đồn thổi.
Hắn ta không khỏi ước ao.
Hoàng tử thật có phúc.
Nhan sắc bậc này, tư thái bậc này quả thật không phải người thường.
Thánh tử Kim Đao lắc lắc đầu, không dám suy nghĩ bậy. Nữ tử bậc này chưa đến lượt hắn ta ngấp nghé.
Lúc trước hắn ta đã đắc tội với hoàng tử, bị trưởng lão răn dạy một phen, không dám lỗ mãng thêm nữa.
“Thánh địa Thiên Thủy đa tạ điện hạ.”
Mộ Dao Thần ngồi bên cạnh, trên người tỏa ra luồng u hương như lan.
Khuôn mặt như sương tuyết làm người khác kinh diễm, lại hiện ra vẻ nhu hòa thân mật mà người khác chưa từng nhìn thấy.
“Chuyện nhỏ, đối xử với người bên cạnh, như vậy vẫn chưa tính là đâu.”
Người bên cạnh…
Nghe thấy từ này, Mộ Dao Thần hơi rũ mắt, trong lòng khẽ run.
Trong nội tâm nhiều hơn là tư vị không thể nào miêu tả.
Ôi…
Nàng biết rõ Lục Vô Trần tính cách lạnh lùng, cũng không đối xử bình đẳng với nàng, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được sinh ra một tia ngóng trông.
Không bằng, cứ như vậy…
Tâm trạng Mộ Dao Thần bồng bềnh, nhớ đến lời nói tối qua của Lục Vô Trần, định mở miệng nói.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng hét thảm thiết.
Bầu không khí trong đại sảnh biến đổi.
Mộ Sơn nheo mắt lại: “Có chuyện gì!”
Có người vội vã báo cáo: “Trưởng lão, có người ra tay giết đệ tử thánh địa Kim Đao chúng ta!”
Phựt!
Mọi người sửng sốt.
Bọn họ không dễ gì mới hóa giải được ân oán, khôi phục trạng thái hòa bình yên ổn.
Bây giờ, có người lại dám sát hại người của thánh địa Kim Đao?
Sắc mặt trưởng lão Kim Đao lạnh lẽo, nhìn về phía Mộ Sơn.
Mộ Sơn lập tức đứng dậy: “Mau ra ngoài xem! Trương trưởng lão yên tâm, nếu do người của thánh địa Thiên Thủy làm ra, tất nhiên sẽ cho các ngươi một câu trả lời!”
Ông ta cũng giận không nhịn được.
Ngược lại ông ta muốn xem, rốt cuộc là kẻ nào châm lửa vào thánh địa Thiên Thủy!
Lục Vô Trần ở trên cao cũng đột nhiên sáng ngời hai mắt.
Trò hay sắp diễn ra rồi.
…
Quảng trường trung tâm của thánh địa Thiên Thủy.
Một dáng người sừng sững, khí tức cuồn cuộn.
“Lâm Phong ta đã về!”
“Kẻ nào dám lỗ mãng ở thánh địa Thiên Thủy!”
Người này chính là Lâm Phong.
Lâm Phong lúc này vô cùng bá đạo, nóng lòng muốn được thể hiện thực lực của mình, để mình được vang danh.
Tâm trạng hắn ta vô cùng tốt.
Bản thân trở về kịp lúc, chắc hẳn đám người kia vừa mới tiến đánh vào trong thánh địa.
Có điều…
Khó hiểu là, dường như không có dấu vết của đánh nhau?