Tiếng nhắc nhở quen thuộc vang lên bên tai.
Lục Vô Trần khẽ mỉm cười, nhìn hồi lâu mới mở miệng: “Lâm Phong, nếu ngươi đã nói muốn cho mọi người xem bộ mặt thật của ta, vậy ta cũng khá tò mò, rốt cuộc ngươi muốn cho mọi ngươi biết cái gì.”
“Đương nhiên không cần phải nói, đó là…” Lâm Phong nổi giận đùng đùng mở miệng, vừa định kể lể từng tội nghiệt trên người Lục Vô Trần một phen.
Nhưng vừa mở miệng, hắn ta đột nhiên dừng lại.
Lục Vô Trần có tội gì…
Hắn là trọng thương cha mình, làm Lâm gia suy yếu, để mấy năm qua Lâm qua trải qua vô cùng thê thảm.
Nhưng nói trắng ra chỉ là chuyện của riêng hắn ta, hơn nữa một câu nói của Lục Vô Trần còn khiến một thánh địa bị hủy diệt trong nháy mắt, chớ nói chi đến một tiểu gia tộc ở biên thùy bọn hắn.
Xem ra…
Sở dĩ Lâm gia không bị diệt vong, là do Lục Vô Trần nương từ.
Không! Không phải vậy!
Còn có những chuyện khác!
Tỷ như lần này thánh địa gặp khó khăn, còn có, còn có…
Sắc mặt Lâm Phong tái xanh, ngắc ngứ nửa ngày vẫn chưa nói ra được một tội danh hoàn chỉnh.
Trong lòng hắn ta căng thẳng, âm thầm phát hiện không xong rồi, bản thân mình đã quá kích động.
Mọi người thờ ơ lạnh nhạt.
“Nói đi, sao ngươi lại không nói.”
“Ta còn tưởng nghe được tội danh xác thực nào từ miệng ngươi, kết quả chỉ là nói nhảm?”
Nhìn Lâm Phong đang ngây dại, đệ tử và các trưởng lão xung quanh đều khinh thường.
Dưới cái nhìn của bọn họ, sở dĩ Lâm Phong nhằm vào điện hạ là do cơn ghen ghét đố kỵ mà thôi.
Mà cũng vì tư dục của hắn ta mà suýt nữa toàn bộ thánh địa rơi vào vạn kiếp bất phục, thực sự làm người khác chán ghét!
Trong nháy mắt, cái nhìn của mọi người về Lâm Phong hoàn toàn thay đổi.
“Điện hạ, hà tất phải phí lời với kẻ này. Kẻ này dám bất kính với ngài, còn giết người của thánh địa Kim Đao chúng ta, đáng lẽ bắt hắn phải trả giá thật lớn!”
“Hãy để ta ra tay, giúp điện hạ trừng trị phường đạo chích này!”
Thánh tử Kim Đao chủ động đứng ra, nói xong, linh quang trên người hắn hơi dịch chuyển, chộp về phía Lâm Phong ở trước mặt.
Thánh tử Kim Đao có tu vi cảnh giới thứ năm Đông Thiên cảnh, bề ngoài cao hơn một bậc so với Lâm Phong, hơn nữa hắn ta trời sinh là thánh thể Kim Đao, sau khi xuất thủ có ánh đao vàng óng ánh xông ra, tựa như một dải lụa.
Rầm rầm!
Một chưởng đánh ra, mang theo đao phong kiếm ảnh.
Những người còn lại chỉ im lặng chờ đợi kết quả.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Lâm Phong này tất nhiên không chống cự được. Dù sao thánh tử Kim Đao có tu vi còn mạnh hơn hắn ta, hơn nữa trên người có đạo thể, một mình Lâm Phong đâu có thể chống cự được.
Lâm Phong thấy thế, ánh mắt lại sáng lên.
“Thật đúng dịp!”