...
Hành cung của Thiên Vũ Tiên Môn đã dọn ra ngoài.
Lục Vô Trần ngồi trong hành cung, mở bảng điều khiển của mình ra.
“Giá trị phản phái lại tích lũy thêm hai ngàn.”
“Ta xem một chút... Ừm, có một bộ phận thu được là xuất hành uy phong mười phần, chỗ đi qua khiến bốn phía khiếp sợ thán phục.”
“Còn có một bộ phận tiến vào Thiên Vũ Tiên Môn, không ít người ghen tị oán thầm thu được.”
Lục Vô Trần nở nụ cười xem xét bảng điều khiển.
Làm nhân vật phản phái vẫn khá dễ.
Chỉ cần phô trương đủ lớn, hành sự đủ bá đạo thì sẽ không ngừng thu nhập được giá trị phản phái.
“Đây là dưới tình huống ta không có Long Thú Sinh Tử Cảnh làm tọa kỵ, nếu có Long Thú Sinh Tử Cảnh kéo xe, chỉ sợ trường sinh thế gia, cổ lão Cấm tộc nhìn thấy cũng phải oán thầm một tiếng ác thiếu phản phái, người càng mạnh càng nhận định giá trị phản phái thì con số thu được lại càng lớn.”
“Xem ra phải nghĩ cách hoàn thành hai nhiệm vụ phản phái khác, chờ hai nhiệm vụ kia hoàn thành, giá trị phản phái tích luỹ nhất định sẽ đơn giản hơn.”
Hiện giờ Lục Vô Trần có sự tự tin nhất định.
Tuy Long Thú Sinh Tử Cảnh rất mạnh, nhưng tu vi hiện tại của hắn tăng lên cũng không phải giả.
Bất luận là Cổ Long Thánh Thể, Long Đồng hay là Băng Phách thần phù sau này thì đều là chí bảo khó lường.
Tuy rằng hắn chỉ là Thần Thông cảnh thứ sáu, nhưng muốn chém giết người Sinh Tử cảnh thứ bảy cũng không phải là việc khó gì.
“Đáng tiếc, chuyện này không đáng để ảnh vệ xuất thủ, nếu không đừng nói là Long Thú Sinh Tử cảnh, Đạo Thân cảnh cũng có thể làm được.” Lục Vô Trần lắc đầu.
Ảnh vệ kia là hộ đạo giả mà phụ thân mình - Cổ Hoàng Đại Đế phái đến bên cạnh hắn, tuy rằng Lục Vô Trần có thể mở miệng hiệu lệnh, nhưng một nhiệm vụ lần này chỉ e không được coi là mình hoàn thành. Thứ hai, chuyện nhỏ này mà mời hộ đạo giả xuất thủ, ít nhiều có hơi đại tài tiểu dụng.
“Thôi.”
“Vẫn là dựa vào tu vi của mình thì hơn.”
“Không biết lần này khí vận chi tử sẽ mang đến cho ta cái gì đây.”
Lục Vô Trần có hơi mong đợi.
Đám khí vận chi tử này, cả một đám cầm ngón tay vàng thế nhưng rất hung hãn, một món bảo bối tuỳ tiện thôi cũng đủ để cho người thường trùng kích cảnh giới Đại Đế trở lên.
Càng như thế thì càng làm cho Lục Vô Trần hưởng thụ lợi ích mà phản phái mang đến.
Sau tất cả...
Khí vận chi tử có, cũng tương đương với Lục Vô Trần có.
Thời gian trôi qua và ngày hôm sau rất nhanh đã tới.
Đấu võ trường Thiên Vũ Tiên Môn.
Một ngọn cự sơn bị cắt ngang, hình thành võ trường hình tròn to lớn tự nhiên, bị pháp trận che khuất.
Mà ở bốn phía võ trường lại có vô số khán đài đá cao sừng sững.
Lúc này, trên khán đài cao chót vót hoa lệ nhất, chính là nơi Lục Vô Trần đang ngồi.
Một đám trưởng lão chưởng môn Thiên Vũ Tiên Môn đều cung kính chắp tay đứng ở một bên, rõ ràng từng đạo khí tức của bọn họ vô cùng cường đại, nhưng lúc này lại giống như tiểu hài tử, thậm chí cũng không dám nhìn thẳng Lục Vô Trần quá nhiều.
“Điện hạ, nơi này có tầm nhìn tốt nhất, ánh sáng rõ ràng, có thể thấy rõ quá trình đấu võ.” Thiên Vũ đạo nhân cười nói, đại cao thủ cao tuổi Luân Hồi cảnh này vốn được vô số người kính ngưỡng sùng bái, nhưng khi đối mặt với Lục Vô Trần, luôn ít nhiều mang theo một chút nịnh nọt.
“Không tệ.”
Lục Vô Trần gật đầu.
Lúc này hắn rất tiêu sái, Mộ Dao Thần dựa vào ngồi bên cạnh hắn, trước mặt là các tiên quả tản mát hương thơm nồng đậm, trên đỉnh đầu có pháp khí thật lớn che khuất ánh mặt trời, thật tự tại.
Chỉ riêng Lục Vô Trần ngồi ở bên này thôi cũng đã hấp dẫn không biết bao nhiêu người kích động nhìn lại.
Nhận thấy giá trị phản phái của mình lại tăng lên, Lục Vô Trần vừa bất lực vừa vui vẻ.
Đơn giản ăn một thứ cũng có khí chất phản phái như vậy sao?
Điều này cũng có thể được ghi hận rất nhiều.
Hắn hoàn toàn không biết những đệ tử phía xa kia hâm mộ đến mức nào.
Trưởng lão chắp tay và tông chủ nịnh nọt thì thôi đi.
Nữ tử tuyệt sắc diễm lệ bên cạnh kia, đẹp như Cửu Thiên tiên nữ thế mà chỉ là một thị nữ đấm lưng bóc trái cây cho Lục Vô Trần?
Điều này quả thực làm bức cảnh của phản phái kéo đến đầy đủ nhất.