《Sơn Hải Đại đế kinh 》 đột phá đến tầng thứ tư, dẫn đến tu vi của Lục Vô Trần cũng đột phá đến tầng thứ năm, bước đầu tiến vào cảnh giới thứ sáu Thần Thông cảnh.
Lục Vô Trần chỉ hơi động tâm niệm, bên trong hành cung im ắng chợt nổi gió, mây đen kéo đến.
Đây chính là sức mạnh của Thần Thông cảnh.
Nhất niệm tâm động, sơn hà biến hóa.
“Hay lắm.”
Lục Vô Trần rất hài lòng: “Đạt đến Thần Thông cảnh, rất nhiều uy lực thần thông được tăng lên rất nhiều.”
“Tất nhiên mấu chốt là 《Sơn Hải Đại đế kinh 》 đột phá đến tầng thứ tư.”
《Sơn Hải Đại đế kinh 》 bản hoàn chỉnh trong tay Cổ Hoàng Đại đế cũng chỉ có chín tầng, cứ ba tầng gặp một nút thắt. Mặc dù Cổ Hoàng Đại đế thiên phú siêu nhiên, lúc trước tu luyện cũng phải mất năm mươi năm mới đột phá đến cảnh giới thứ tư.
Mà bây giờ, nhờ trị số nhân vật phản diện tăng cao mà Lục Vô Trần đột phá trong nháy mắt, chuyện này làm hắn cực kỳ vui vẻ.
Trước mắt hắn lại nhìn thấy dấu cộng.
[Đạt đến tầng tiếp theo, tiêu hao trị số nhân vật phản diện 50000.]
“Năm vạn?”
“Nghĩa là tăng gấp mười lần?”
Lục Vô Trần ngẩn người, sau đó lại cảm thấy bình thường.
Bởi lẽ Đại Đế công pháp cỡ này, mỗi lần đạt được một tầng, độ khó đi kèm cũng tăng lên rất nhiều. Tính ra tiêu hao gấp mười lần trị số nhân vật phản diện cũng là bình thường.
“Phải tích lũy thêm nhiều mới được.”
“Cho nên Lâm Phong vẫn còn nhiều tác dụng.”
Lục Vô Trần mỉm cười, hắn không có ý giữa lại 5000 trị số nhân vật phản diện, mà lướt nhanh vào trong thương thành.
Một lát sau, Lục Vô Trần dừng ánh mắt, chọn được một món đồ.
“Thiên Tàm bảo thuật: Thiên Tàm cổ trùng ngưng tụ từ linh nguyên, ký sinh trong cơ thể con người, nuốt linh lực làm loạn tâm trí, khi thu Thiên Tàm về có thể lấy tu vi phụng dưỡng tự thân.”
Công bằng mà nói, đây chỉ là một bảo thuật cấp thấp.
Đại khái loại bảo thuật này đều do cổ tu, tà tu tu luyện, ngưng tụ cổ trùng, để cổ trùng sống nhờ trong cơ thể con người, rút lấy tu vi. Nhưng loại bảo thuật này có rất nhiều hạn chế, chẳng hạn cổ trùng được ngưng tụ có số lượng giới hạn, hơn nữa chỉ khi giết chết đối phương mới thu hồi được cổ trùng, hiệu suất không cao, tiến độ tu luyện rất chậm.
Trong não hải của Lục Vô Trần có vô số bảo thuật mà uy lực hơn xa loại bảo thuật này, thậm chí hiệu quả càng mạnh hơn.
Nhưng hắn vẫn bị món bảo thuật này hấp dẫn.
Nguyên nhân là trong miêu tả có một câu – “Người bị Thiên Tàm ký sinh sẽ bị người sử dụng cảm thức được, chỉ xuất hiện trong phạm vi nhất định, không chỗ dung thân.”
Đọc được câu này, ánh mắt Lục Vô Trần sáng ngời, quả quyết đổi lấy môn bảo thuật này.
Vụt.
Một thể ngộ tu luyện tràn vào trong não hải, thậm chí loại bảo thuật cấp thấp này không cần mượn năng lượng Đạo Cốt để tu luyện. Lục Vô Trần chỉ cần hơi cảm ngộ đã nắm giữ được trong tâm.
Sau thời gian một chén trà, trong bàn tay Lục Vô Trần nổi lên một con cổ trùng được ngưng tụ hoàn toàn từ linh nguyên.
“Thú vị.”
“Cổ trùng này vô hại, có thể mô phỏng linh nguyên của đối phương nên không dễ bị phát hiện. Hơn nữa cũng không có lực sát thương, nhưng… Cũng đủ là sử dụng.”
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến lời bẩm báo, thánh nữ Thiên Thủy muốn cầu kiến.
Một lát sau, Mộ Dao Thần bước vào trong.
Mộ Dao Thần có nhan sắc xinh đẹp kinh tâm động phách.
Ngũ quan nàng tinh xảo, tướng mạo xuất chúng.
Lúc này nàng thướt tha bước đến, mặc dù trên người mặc quần trắng rộng rãi nhưng vẫn nhìn ra được vóc dáng xinh đẹp, lồi lõm rõ ràng.
Quả thật là vưu vật hiếm thấy.
“Gặp điện hạ.”
Mộ Dao Thần đi tới trước mặt, nhẹ nhàng hành lễ.
“Ừ.” Lục Vô Trần nhìn về phía nàng.
Mộ Dao Thần thấy nôn nóng, khẽ cúi thấp đầu, nhỏ giọng: “Điện hạ có nhớ hôm qua đã nói gì không?”
“Nói cái gì.” Lục Vô Trần lạnh nhạt đáp.