• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc nguy cơ, thần đồ Hoàng Tuyền cất giấu trong thức hải của hắn ta bỗng nhiên lưu chuyển thần quang, không có để cho hắn ta bị một bàn tay của Thiên Vũ đạo nhân đập chết.

Tô Thanh Hàn lộ ra một tia không đành lòng.

Tuy nói Tô Vũ này xuất thân tôi tớ, nhưng trong khoảng thời gian đi theo nàng nhập tông, chăm chỉ tu luyện, tính tình hiền lành, đối với Tô Thanh Hàn đã quen thanh lãnh mà nói, coi như là bằng hữu hiếm có thể nói chuyện được.

Lúc này, mắt thấy Tô Vũ sắp chết, không khỏi nghiêng mặt không muốn nhìn.

“Thanh Hàn, Tô Vũ này có quan hệ rất gần với ngươi.”

Lục Vô Trần nhìn thấy như vậy mới mở miệng hỏi.

“Hắn ta...” Tô Thanh Hàn cay đắng nói: “Dù sao cũng là xuất thân Tô gia, là người thân cận hiếm hoi của Thanh Hàn ở Thiên Vũ tiên môn.” Trông nàng rất phức tạp.

Nhưng nhìn bộ dạng phẫn nộ của Thiên Vũ đạo nhân, nàng biết mặc dù mình mở miệng cầu tình thì cũng vô dụng mà thôi.

“Thì ra là như thế.”

Lục Vô Trần chậm rãi gật đầu.

Khi Tô Thanh Hàn còn đang ngây người, thanh âm Của Lục Vô Trần đã vang lên: “Thiên Vũ tông chủ, sự tình còn chưa tra ra manh mối, vẫn là không nên quá mức lỗ mãng, mọi việc phải trải qua điều tra mới đúng.”

“Nói không chừng Tô Vũ còn có kỳ ngộ khác, dù sao công pháp luyện thể rất nhiều, cũng không phải là một mình Huyết Thạch lão tổ sở hữu.”

Thanh âm bình thản của hắn vang lên, đánh thức vài phần Thiên Vũ đạo nhân trạng thái nổi giận.

Thiên Vũ đạo nhân không dám không nể mặt Lục Vô Trần, sau đó thu hồi lực lượng, xoay người cung kính đáp: “Điện hạ nói phải. “

“Người đâu, đưa hắn về Thần Hóa phong, trong khoảng thời gian này nghiêm cấm hắn xuất phong nửa bước, ta sẽ điều tra thật kỹ một phen.”

Lúc này có chấp pháp trưởng lão kéo Tô Vũ nửa sống nửa chết xuống.

Vẻ mặt Tô Thanh Hàn cảm kích.

Loại thời điểm này chỉ có Lục Vô Trần mở miệng mới có thể khuyên Thiên Vũ đạo nhân như vậy.

“Đa tạ điện hạ.” Nàng hơi khom lưng thi lễ.

Lục Vô Trần mỉm cười: “Không có gì, vì Thanh Hàn thì đây chỉ là tiện tay mà thôi.”

Ôn tồn, lễ độ và ấm áp.

Nghe được mấy chữ “Vì Thanh Hàn” trong miệng hắn, lại phối hợp với bộ dáng Lục Vô Trần lúc này đang sáng chói như ánh mặt trời làm cho nội tâm Tô Thanh Hàn đập mạnh vài cái, càng thêm cảm kích.

Tô Vũ mơ màng màng màng, hai mắt đỏ thẫm, hắn ta hung hăng nhìn về phía đài cao, nhất là khi nhìn thấy Tô Thanh Hàn thi lễ với Lục Vô Trần, hai mắt như thể phun lửa.

Hắn ta gầm khàn cả giọng.

“Là ngươi!”

“Lục Vô Trần! Chắc chắn là ngươi đã nói gì đó!”

“Tên tặc tử này, ta muốn giết ngươi!”

Hắn ta giống như phát điên, nghiến răng nghiến lợi.

Nghe được lời này, Thiên Vũ đạo nhân giận dữ: “Lớn mật, dám bất kính với điện hạ?!”

Tô Thanh Hàn cũng dựng đôi mày liễu, lạnh lùng nói: “Tô Vũ, câm miệng! Nếu không phải điện hạ mở miệng, cái mạng nhỏ này của ngươi đã không còn!”

“Ngươi không biết cảm ơn thì thôi, còn dám nói năng hỗn xược!”

Giọng của nàng lạnh lùng, vẻ mặt giận dữ.

Lúc trước, nàng còn cảm kích Lục Vô Trần lên tiếng tương trợ.

Tô Vũ này lại không biết tốt xấu gì!

“Ta!”

Mắt thấy Tô Thanh Hàn đứng ở bên Lục Vô Trần trách cứ mình, Tô Vũ trong lòng càng nổi giận thêm, bị đả kích nặng nề.

“Phốc!”

Hắn ta nộ hỏa công tâm, phun một ngụm máu tươi, kêu thảm một tiếng: “Ta hận a!”

Ngay sau đó, Tô Vũ đã ngất đi.

“Kéo xuống.”

Thiên Vũ đạo nhân lạnh lùng, Tô Vũ bị người kéo như chết chó rời khỏi nơi này.

“Đinh, Tô Thanh Hàn thất vọng với Tô Vũ, khí vận của Tô Vũ là -100.”

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.

Liên tiếp hai đợt giảm giá trị khí vận, khí vận của Tô Vũ trực tiếp giảm xuống dưới năm trăm.

Trên bảng điều khiển của, có thêm một cái hạch tâm khí vận: thần đồ Hoàng Tuyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK