Lâm Nhu ngẩng đầu, còn đâu dáng vẻ uất ức, đáng thương như lúc đối mặt với Lâm Phong nữa.
“Đa tạ điện hạ.”
“Cái này cho ngươi.” Lục Vô Trần tiện tay vứt bình sứ cho nàng.
Lâm Nhu vừa thấy vật trong bình sứ, khuôn mặt lập tức trở nên vui vẻ.
Là một lọ Thái Nguyên tiên đan, cũng chính là lọ đan mà Lục Vô Trần đã lấy, trong bình sứ có đến chín viên tiên đan, một viên trong đó cũng đủ để khiến cho một võ giả Linh Hải cảnh đột phá trong nháy mắt.
Đối với Lục Vô Trần, những viên tiên đan này không phải là thứ gì quý hiếm, nhưng đối với Lâm Nhu thì lại khác.
Thông qua Mộ Dao Thần, Lục Vô Trần đã biết được thân phận thật sự của Lâm Nhu.
Hắn vốn đã không nghĩ đến chuyện giết chết Lâm Phong, hơn nữa, Lâm Phong trước giờ vẫn luôn bị giam giữ trong viêm quật, chẳng giúp ích được gì cho Lục Vô Trần.
Bởi vậy, Lục Vô Trần mới lên kế hoạch giúp Lâm Phong thoát khỏi trói buộc.
Dù sao thì, Lâm Phong cũng là một bảo tương quái, có tài năng truy tìm bảo bối, thả hắn ra càng sớm, để hắn đi tìm bảo vật, cũng coi như là giúp ích cho Lục Vô Trần đi.
Sau một hỏi thăm, Lục Vô Trần phát hiện ra người tỳ nữ vẫn luôn theo sát Lâm Phong, hắn cẩn thận phái người theo dõi tỳ nữ đó…
Tiếp đó, Lục Vô Trần phân phó hạ nhân, kêu Lâm Nhu đến phục mệnh.
Loại nữ nhân như Lâm Nhu cũng chẳng phải thứ gì quý giá, nếu như ở trong tiểu thuyết nàng ta chỉ xứng đóng vai diễn viên quần chúng mà thôi.
Nếu như Lâm Phong vẫn tiếp tục ở lại ngôi làng xa xôi hẻo lánh mà hắn đã sinh ra kia, thì Lâm Nhu chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân thân cận với hắn thôi, một người trung thành, tận tâm, săn sóc cẩn thận.
Nhưng hắn lại cố ý đưa nàng ta ra ngoài.
Vận mệnh của Lâm Phong càng tăng, tầm mắt cũng theo đó mà cao lên. Mặc dù hắn không cố ý, nhưng chắc chắn sẽ làm chậm trễ Lâm Nhu.
Lục Vô Trần biết, cuộc sống của Lâm Nhu ở thánh địa Thiên Thủy cũng không phải là tốt.
Mặc dù có Lâm Phong bảo vệ, cũng không có người nào dám động tới nàng, nhưng nàng không hề có bất kỳ cảm giác tồn tại nào ở thánh địa, hơn nữa nàng ta cũng không có thiên phú tu luyện, chỉ có thể mãi mãi đứng ở phía sau dõi theo công tử, mà công tử của nàng thì dần dần tỏa sáng, trở thành tâm điểm mà mọi người hâm mộ, còn nàng vẫn dậm chân tại chỗ, vẫn là dáng vẻ tầm thường phàm tục khi xưa.
Cách biệt to lớn giữa hai người, dần dần khiến cho tính cách của nàng ta thay đổi.
Có câu nói rất đúng, không bao giờ được coi thường lòng đố kỵ của nữ nhân.
Đặc biệt là khi ngày nào cũng phải chứng kiến việc Lâm Phong đi tìm Mộ Dao Thần, còn nàng thì hắn coi như người dưng nước lã, Lâm Nhu đã sớm không nhịn thêm nổi.
Chuyện này…… Vừa hay đúng ý Lục Vô Trần.
“Còn nữa, đây là linh nguyên đan dược cho Lâm Phong.” Lục Vô Trần lại đưa ra một bình sứ khác.
Lâm Nhu nghi hoặc hỏi: “Điện hạ, ngài thật sự muốn tha cho Lâm Phong?”
“Đương nhiên.” Lục Vô Trần bình đạm, “Hắn ta bị nhốt ở đó cũng không phải chuyện gì tốt, cho hắn rời khỏi nơi đó chẳng lẽ không tốt sao?”
“Này…”
Lâm Nhu chần chờ.
Nàng ta vẫn còn tình cảm với Lâm Phong. Chỉ là, phần tình cảm này không phải là tình cảm thuần túy, mà trong đó còn xen lẫn cả oán hận và địch ý.
Rõ ràng là chính Lâm Phong đã đưa nàng ta rời khỏi ngôi làng kia, rõ ràng là lúc ban đầu chỉ có hai người bọn họ sống nương tựa vào nhau, nhưng kết quả thì sao, Lâm Phong lại trở mặt, bỏ nàng sang một bên, còn hắn thì tự mình tiêu dao khoái hoạt.
Lúc đầu, Lâm Nhu còn cảm thấy vui mừng cho thanh danh của công tử nhà mình, nhưng dần dần, nữ nhân bên cạnh Lâm Phong càng lúc càng nhiều, không chỉ vậy, hắn còn nhiều lần ra vẻ xum xoe trước mặt Thánh Nữ Thiên Thủy, lúc đó Lâm Nhu mới dần dần thay đổi.