Cả người Mộ Dao Thần run rẩy, thế nhưng nàng vẫn muốn giãy giụa.
Hử?
Quả không hổ là nữ chính trong nội dung cốt truyện của đứa con số mệnh, tâm trí kiên cường lắm.
Lục Vô Trần có chút kinh ngạc.
Vừa rồi hắn để một tia sức mạnh Đạo cốt tỏa ra, khí tức uy áp mười phần nhưng vẫn không thể trực tiếp đè cho nàng sụp đổ sao?
Mộ Dao Thần mím chặt đôi môi đỏ mọng, sắc mặt nàng tái nhợt, như thể phải dùng hết khí lực toàn thân mới có thể run giọng nói: “Nếu... nếu tối nay Dao Thần ở lại hầu hạ thì có thể xin điện hạ cứu Thiên Thủy thánh địa hay không.”
Hử?
Đây là tự tiến cử mình làm ấm giường sao?
Lục Vô Trần sững người.
Kịch bản này phát triển có hơi lạ rồi.
Ánh mắt hắn nhanh chóng quét khắp người Mộ Dao Thần.
Lúc này Mộ Dao Thần không còn vẻ cao lãnh lạnh lùng như bình thường mà lại có vài phần bé nhỏ đáng yêu, khiến người khác muốn chinh phục được nàng.
Ngũ quan nàng đẹp đẽ, mi mục như họa, dáng vẻ yêu kiều, toàn bộ đều vô cùng dễ khiến lòng người rung động.
Dù mặc váy dài nhưng vẫn khó có thể che giấu toàn bộ vóc dáng.
Quả thực là mê người...
Nhưng chẳng mấy chốc Lục Vô Trần đã hồi thần.
Hắn cũng chẳng phải quỷ háo sắc, Lục Vô Trần vẫn nhớ rõ hiện giờ chuyện gì quan trọng hơn.
Hắn bình thản cười giễu: “Ngươi cho là ta thèm muốn cơ thể ngươi sao?”
“Mộ Dao Thần, ngươi tự đánh giá mình cao thật đấy.”
“Nếu ta muốn nữ nhân thì chỉ cần ra lệnh một tiếng thôi, ngươi thử đoán xem trên khắp Đại Thiên Đạo vực này sẽ có bao nhiêu thánh nữ cùng nữ nhân thế gia vượt ngàn dặm tới tìm?”
“Chỉ bằng thân thể ngươi mà muốn ta ra tay sao?”
Mộ Dao Thần run rẩy, không biết phải đáp lại thế nào.
Đừng nói Lục Vô Trần là hoàng tử của tiên triều Sơn Hải.
Chỉ riêng việc hắn là thiên tài có Đạo cốt trong người thôi cũng đã đủ để vô số người chạy theo cung phụng rồi.
Giờ đây... tới cả dung mạo là vốn lớn nhất của mình cũng không thể khiến đối phương động lòng ư?
Trong mắt nàng lóe lên sự tuyệt vọng khôn cùng.
Trước kia Mộ Dao Thần tâm cao khí ngạo, luôn cực kỳ tự tin ở bản thân, cứ nghĩ rằng chỉ cần mình ra tay là có thể tóm được bất cứ người nào trong thiên hạ.
Nhưng đêm nay đối mặt với Lục Vô Trần nàng mới học được một bài học, thậm chí... khiến nàng tự nảy sinh nghi ngờ với chính bản thân mình.
Nàng hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Lục Vô Trần gõ ngón tay xuống bàn: “Bên cạnh ta đang thiếu một thị nữ bưng trà rót nước.”
Thị nữ ư?
Mộ Dao Thần cắn môi đến mức muốn bật máu.
Nàng đường đường là thánh nữ của Thiên Thủy thánh địa, là đối tượng vô số người theo đuổi ở Đại Thiên Đạo vực này.
Ngày hôm nay thế mà lại chỉ xứng xin làm một thị nữ thôi ư?
Hết thảy tự tin, hết thảy ngạo khí vào thời khắc này đều bị đập nát.
Thân thể mảnh mai của Mộ Dao Thần dường như càng yếu ớt hơn, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là đổ gục ngay lập tức.
Giá trị của mình cũng chỉ có như vậy thôi ư?
Cạch cạch.
Lục Vô Trần gõ xuống bàn: “Ta đi đường mệt nhọc rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.”
Mộ Dao Thần rất muốn vung tay áo bỏ đi luôn.
Nhưng lúc này trong đầu nàng lại hiện lên vô số bóng người trong thánh địa.
Phụ thân...
Trưởng lão...
Các sư huynh đệ chiến đấu tới chết...
Làn mi nàng khẽ rung, cuối cùng cam chịu nhắm lại đôi mắt.
“Ta... ta đi lấy nước...”
Mộ Dao Thần lảo đảo đi về phía cửa.