• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, đầu tiên Mộ Sơn là ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó vẻ mặt ông ta đầy cảm kích.

Điện hạ quả thật là quá hiền từ nhân hậu.

Lâm Phong này kiêu căng với Điện hạ như vậy, nếu là người khác, tất nhiên là muốn giết thẳng tay, nhưng bây giờ thì sao, Điện hạ chẳng những không giết chết Lâm Phong, ngược lại còn giao cho người "có quan hệ" là bọn họ xử lý.

Đây rõ ràng là tha cho Lâm Phong một con đường sống.

"Vâng."

"Lâm Phong à Lâm Phong, so với Điện hạ thì ngươi thật sự là kém quá xa."

Mộ Sơn cung kính hành lễ với Lục Vô Trần: "Đa tạ Điện hạ."

Ông ta lập tức nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói: "Lâm Phong, ngươi biết sai rồi chứ?"

"Ta, ta không sai!" Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vẫn tràn đầy tức giận: "Lục Vô Trần, ngươi có bản lĩnh thì ép tu vi xuống ngang với ta, đánh một trận công bằng đi!"

Khuôn mặt hắn vặn vẹo, vô cùng giận dữ.

Sau khi bị đả kích liên tiếp, tâm lý của Lâm Phong đã có vấn đề nhất định.

Rõ ràng mình là khí vận chi tử có bàn tay vàng trên người, trải qua bao lần làm màu vả mặt vô cùng sảng khoái. Dần dà, Lâm Phong rất có tự tin với vận khí của mình.

Nhưng bây giờ, trận chiến ngày hôm nay không chỉ khiến đồng môn nội bộ lục đục, thậm chí chính mình cũng không thể chống lại nổi một cái liếc mắt của Lục Vô Trần, tâm lý của Lâm Phong đã trở nên vặn vẹo.

Thấy cảnh này, dù là tất cả mọi người của thánh địa Thiên Thủy cũng nhíu mày.

"Lâm Phong đúng là không biết tốt xấu!"

"Đúng vậy, Điện hạ đã tha cho hắn một con đường sống, hắn lại còn nói năng lỗ mãng ở đây."

"Chao ôi, xem ra là ta đã nhìn lầm hắn."

Mấy người thở dài lên tiếng.

Mộ Sơn làm sư phụ của Lâm Phong, giờ phút này cũng không che giấu được sự thất vọng, lúc ấy ông ta nhận Lâm Phong còn cảm thấy hắn là một thanh niên có trách nhiệm có thiên phú, bây giờ nhìn lại, rõ ràng là một người chuyên gây họa mà.

"Phế bỏ tu vi của hắn, ném vào trong Viêm Quật."

Mộ Sơn vừa tức giận vừa thất vọng ra lệnh.

Cho dù Điện hạ nhân từ, tha cho Lâm Phong một con đường sống nhưng Mộ Sơn cũng không dám không làm gì.

Phế bỏ tu vi, tha cho hắn một mạng đã là kết quả tốt nhất rồi.

Rất nhanh đã có trưởng lão Chấp pháp dẫn người đến, không chút lưu tình dùng một chưởng đánh vào bụng của Lâm Phong, nghe một tiếng hét thảm, miệng Lâm Phong phun ra một búng máu tươi.

Nếu là trước kia, trưởng lão Chấp pháp là đồng môn sẽ thương tiếc Lâm Phong, sẽ hơi nhân từ nương tay, nhưng những hành động liên tiếp của Lâm Phong đã khiến bọn họ không dậy lên nổi một chút lòng thương tiếc.

"Không phải như vậy!"

"Ta hận!"

Lâm Phong giãy dụa gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ ngầu nhìn lên trên.

Nhất là khi nhìn thấy bên người Lục Vô Trần, dáng vẻ Mộ Dao Thần nhu thuận hầu hạ, hắn ta càng đau thấu tim gan.

Lúc này, Lục Vô Trần lại bình thản mở miệng.

"Dao Thần, tối nay đến phòng ta như thường lệ."

Mộ Dao Thần sững sờ, chợt nhận ra ánh mắt của Lâm Phong, biết đây là Lục Vô Trần cố ý nói cho đối phương nghe.

Nhưng dù vậy, Mộ Dao Thần cũng không chút phản cảm, ngược lại trong lòng còn rất chờ mong, cung kính đáp: "Vâng, Điện hạ."

Hai người nói chuyện căn bản không có hạ giọng.

Nghe được cuộc đối thoại này, tim Lâm Phong như bị đao cắt, hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.

Sau đó, Lâm Phong bị kéo ra ngoài như xác chó.

Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc.

Vẻ mặt của mọi người xung quanh cũng dịu xuống.

"Điện hạ quả nhiên là nhân trung long phượng, thiên phú siêu nhiên còn chưa tính, tuổi còn trẻ đã có thực lực kinh khủng như vậy."

"Đúng vậy! Thực lực lúc trước hiển nhiên không phải là toàn bộ, xem ra thủ đoạn ẩn của Điện hạ cũng rất nhiều."

Mọi người cảm khái, ánh mắt nhìn lên phía trên càng trở nên sùng bái tôn kính.

Ngày hôm nay vừa kết thúc, trưởng lão của thánh địa Kim Đao và Trầm Sơn đều âm thầm quyết định phải nhanh chóng bẩm báo chuyện này lên thánh địa, sớm ôm bắp đùi mới được.

Đại Thiên Đạo Vực, hạt giống Đại Đế xuất hiện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK