“Bề mặt dây xích Viêm Ngọc này có sức mạnh của địa hỏa, thực lực của ngươi quá yếu, không thể đụng vào.” Lâm Phong vội nói.
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?” Lâm Nhu có chút luống cuống.
“Có một cách.” Ánh mắt Lâm Phong lộ ra mấy phần khao khát: “Ta cần bổ sung những vật có linh nguyên. Đan dược, linh thảo đều được, chỉ cần bổ sung linh nguyên, ta sẽ khôi phục được một tia sức mạnh, đủ để thoát khỏi dây xích này, khôi phục tu vi!”
“Bổ sung những vật có linh nguyên…”
Sắc mặt Lâm Nhu khó xử.
Nàng ta chỉ là một tỳ nữ nhỏ, dù có tu luyện nhưng tu vi tự thân còn chưa đạt Nhục Thân cảnh, không có địa vị gì ở trong thánh địa Thiên Thủy.
Dĩ vãng khi Lâm Phong còn mạnh mẽ, có không ít người tôn trọng nàng ta.
Nhưng bây giờ…
Lâm Phong cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt hơi khó coi.
Tuy Lâm Nhu là người phe mình, nhưng nàng ta lại quá yếu.
Dù đan dược, linh thảo để khôi phục linh nguyên chênh lệch nhau không nhiều, cấp bậc cũng không cao, nhưng đây không phải thứ mà Lâm Nhu được chạm vào.
Đáng trách!
Nếu là trước đây, dù Lâm Nhu có yêu cầu thì trưởng lão thánh địa Thiên Thủy vẫn tươi cười dâng lên không do dự.
Nhưng bây giờ, bản thân đã rơi vào hoàn cảnh này, chỉ sợ không ai chịu bỏ công.
“Ta có cách.”
Sắc mặt Lâm Phong thay đổi, lát sau hắn ta cắn răng hạ quyết tâm: “Ta há miệng, ngươi rút chiếc răng thứ ba ở hàm dưới cho ta.”
Lâm Nhu dù nghi hoặc nhưng vẫn nghe theo.
“Đây là… Nhẫn?” Lâm Nhu nhìn đồ trong tay, đây rõ ràng là một chiếc nhẫn cực kỳ quý báu.
“Ha, lúc người của thánh địa Thiên Thủy giam giữ ta, có lục người ta nhưng không biết được ta đã giấu nhẫn ở đâu.” Lâm Phong đắc ý, sau đó nói: “Đây là nhẫn trữ đồ của ta, ngươi cầm vật này đến Vu trưởng lão ở Dược đường, nhất định phải đổi được đan dược linh nguyên cho ta!”
Vẻ mặt Lâm Phong nghiêm túc.
Đây là toàn bộ hi vọng của hắn.
Bên trong nhẫn ngọc này có mọi đồ vật Lâm Phong duyên kỳ ngộ lấy được, cực kỳ phong phú.
Chỉ tiếc hiện giờ hắn ta không có linh nguyên, không thể khởi động được, rất nhiều vật không thể nào lấy ra.
Nếu không đâu cần dùng vật này đi đổi đan dược.
Nhưng không sao.
Chỉ cần bản thân khôi phục linh nguyên, thoát khỏi nơi này, dù phải trả giá nhiều hơn nữa cũng đáng.
“Dù sao Thần Phù Thạch Bia được giấu trong thể nhục của ta, chỉ cần vật này không gặp chuyện, bỏ đi những thứ khác đều đáng giá!” Ngoài miệng nói là vậy nhưng vẻ mặt Lâm Phong vẫn đau lòng.
Trong nhẫn này dù không có Thần Phù Thạch Bia nhưng… Lại có một đạo thần phù khác!
Là Băng Phách thần phù!
Thần phù này mới được hắn ta luyện hóa ba phần, chỉ cần vận dụng được một phần uy năng là đã có uy lực khủng bố, không gì ngăn cản.
Nhưng bởi chưa luyện hóa được hoàn chỉnh nên không thể nào thu nhận vào trong bia đá.
“Cũng may, chỉ có người nắm giữa Thần Phù Thạch Bia mới sử dụng được Băng Phách thần phù này. Dù trưởng lão kia lấy được, cũng chỉ là một phế phẩm.”
“Sớm muộn cũng có ngày ta tự mình thu hồi lại!”
Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi.
Được Lâm Phong dặn dò tỉ mỉ, Lâm Nhu đầy vẻ kiên định: “Công tử yên tâm. Dù phải trả giá cỡ nào, ta vẫn phải cứu công tử ra ngoài!”
Nàng ta hai mắt đẫm lệ nhìn Lâm Phong chăm chú, sau đó xoay người rời khỏi hang kín.
…
Sau một nén nhang, Lục Vô Trần nghịch chiếc nhẫn trên tay, nhìn Lâm Nhu đang quỳ dưới đất, khẽ mỉm cười.
“Ngươi làm tốt lắm.”