“Lục Vô Trần…”
Lâm Phong oán độc thốt lên, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống huyết nhục của Lục Vô Trần.
Nếu không có sự xuất hiện của hắn, lần này hắn ta đã thanh danh vang xa, gặt hái được danh vọng, trở thành người đứng trên mọi người.
Nếu cho hắn ta ba năm… Chỉ cần ba năm, Lâm Phong có thừa tự tin mình sẽ không kém gì thực lực của Lục Vô Trần!
Đến khi ấy, tiền triều Sơn Hải gì chứ, một mình hắn ta cũng có thể lật đổ!
Nhưng bây giờ…
Lâm Phong nhìn dáng vẻ của mình.
Hắn bị phế nội phủ, tay chân đều chịu gông xiềng Viêm Ngọc. Loại gông xiềng này co thể phong tỏa linh nguyên, khiến người khác không có khí lực. Dù khi lành lặn, hắn ta muốn phá gông xiềng còn phải trắc trở một phen, chớ nói chi hiện giờ nửa thân tàn phế.
“Còn có thánh địa Thiên Thủy…”
“Mộ Sơn…”
“Mộ Dao Thần?”
Hắn thốt ra từng cái tên một, giọng nói mang theo sát ý khắc cốt ghi tâm.
Đáng lẽ đám người kia phải đứng về phía mình!
Kết quả bây giờ bọn chúng từng kẻ từng kẻ nịnh nọt, nối giáo cho giặc, là những kẻ đến chết cũng không hết tội!
“Đợi khi ta ra ngoài, đợi khi tu vi của ta tăng tiến thêm vài phần, các ngươi sẽ chết.”
Lâm Phong oán độc nói.
Hắn là thiên chi kiêu tử, trên người mang theo số mệnh tốt đẹp.
Đoạn đừng tu luyện dù bề ngoài gặp rất nhiều trắc trở, nhưng Lâm Phong nhiều lần chuyển nguy thành an, kỳ thực về mặt ý nghĩa chưa từng bị thương, bởi vậy thái độ trước đây của hắn ta mới lạc quan như vậy.
Nhưng cú sốc đột nhiên xuất hiện này quá mức nặng nề, thực lực bị đè bẹp, người thân thay lòng, làm cho Lâm Phong không chịu được, tính cách mới trở nên vặn vẹo.
“Việc cấp bách là phải nghĩ cách rời khỏi đây…”
Lâm Phong nhìn bốn phía.
Với hắn ta mà nói, bị phế nội phủ không phải là vết thương trí mạng.
Bản thân hắn ta có Thần Phù Thạch Bia, chỉ cần được tiếp tế một tia linh nguyên là có thể mượn diệu dụng của bia đá, khôi phục thương tổn bên trong.
Nhưng vấn đề đó là…
Bây giờ hắn ta đang bị khóa Viêm Ngọc trói buộc, căn bản không thể sử dụng linh nguyên.
“Chẳng lẽ ta sẽ bị vây khốn ở đây?”
Sắc mặt Lâm Phong âm tinh bất định.
Lúc này đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, ánh mắt Lâm Phong sắc bén nhìn sang.
Ở góc tường, một dáng người gầy yếu đang ló đầu vào trong.
“Công, công tử?”
Là một thiếu nữ mười mấy tuổi tướng mạo bình thường, lúc này hai mắt đẫm lệ, vội vàng đi vào.
“Tiểu Nhu?” Lâm Phong sửng sốt.
Nữ tử này hắn ta có biết.
Năm đó Lâm Phong rời khỏi gia tộc, được thánh địa Thiên Thủy nhận làm đệ tử. Nhưng không phải hắn ta tứ cố vô thân, bên người có dẫn theo một tỳ nữ từ trong gia tộc tên là Lâm Nhu, cũng chính là người này.
Lâm Nhi này xuất thân từ Lâm gia, từ nhỏ đã đi theo Lâm Phong, vẫn có tình cảm trung trinh như một với Lâm Phong.
Lâm Phong tất nhiên cũng biết suy nghĩ của nàng ta. Trước đây quan hệ giữa hắn ta và Lâm Nhu không tệ, chỉ là sau khi bước vào thánh địa Thiên Thủy, tầm nhìn được mở rộng, lại thêm gặp được một thánh nữ Thiên Thủy như Mộ Dao Thần, trong lòng có thay đổi, hắn ta càng thêm xa cách Lâm Nhu.
Lần cuối gặp lại, Lâm Phong còn dùng hai chữ “muội muội” để trấn an nàng ta.
Trước kia trong lòng Lâm Phong chỉ có căm hận, đã quên mất trong thánh địa Thiên Thủy còn có một người của mình.
“Tiểu Nhu!”
“Sao ngươi lại đến đây?” Lâm Phong kinh ngạc.
Lâm Nhu dáng người gầy yếu, đầu mướt mồ hôi tựa như đang cố chống đỡ với sức mạnh nóng bỏng từ xung quanh hang kín này.
“Công tử, ngươi chịu khổ rồi.” Lâm Nhu trông thấy tình trạng của Lâm Phong, viền mắt càng đỏ ửng: “Bây giờ ta sẽ giúp ngươi.”
Nàng ta lảo đảo bước đến, nhưng vừa chạm vào dây xích Viêm Ngọc đã bị sức mạnh của liệt hỏa thiêu đốt, kêu thảm một tiếng.