Mộ Sơn quỳ trên mặt đất, cơ thể run lên bần bật.
Hai vị trưởng lão của Kim Đao và thánh địa Trầm Sơn cũng sợ hãi không kém, sợ Lục Vô Trần giận chó đánh mèo.
“Thánh địa Kim Đao đã phái nhân thủ toàn lực truy nã, nhất định sẽ không để tiểu tử Lâm Phong chạy trốn.” Kim Đao trưởng lão vội vàng tỏ thái độ.
“Thánh địa Trầm Sơn cũng vậy.”
Rầm rập, tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Đại đế giận dữ, chính là như vậy.
Nhưng Lục Vô Trần lại không thèm để ý.
Ở ngay sau hắn, Mộ Dao Thần nhẹ nhàng mát xa vai hắn, nhìn tình cảnh phía dưới, trên khuôn mặt tinh xảo của nàng cũng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Nàng biết rõ, tên Lâm Phong kia rõ ràng là điện hạ cố ý tha cho hắn……
Nhưng nàng cũng không dám nhiều lời, sợ phá hỏng kế hoạch của điện hạ.
“Đứng lên cả đi.”
Lục Vô Trần bình thản mở miệng.
“Chỉ là một tên Lâm Phong nhãi nhép, không đáng để ta trừng phạt nhiều người như vậy, nhiều đi chú ý đó là.”
Hắn tỏ thái độ bình thản, chỉ nói vài câu đơn giản đã giải quyết xong chuyện của Lâm Phong.
Nghe thấy lời này của Lục Vô Trần, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm, không những vậy mà còn cảm động rơi nước mắt.
Điện hạ thật là nhân hậu!
Bọn họ càng quyết tâm, từ nay về sau sẽ đi theo điện hạ.
Lâm Phong chạy thoát, mọi chuyện ở thánh địa Thiên Thủy cũng được giải quyết xong xuôi, Lục Vô Trần định rời khỏi nơi này.
Một ngày sau.
Long liễn sôi trào, kim giáp xếp hàng.
Lục Vô Trần ngồi trên xe liễn, Mộ Dao Thần đấm vai cho hắn.
Ở ngay phía dưới, đông đảo đệ tử trưởng lão của thánh địa Thiên Thủy, Kim Đao, Trầm Sơn đều tề tụ đầy đủ, xe liễn bay vút lên cao, thanh âm vang vọng khắp nơi.
“Cung tiễn điện hạ!”
thánh địa Thiên Thủy càng lúc càng nhỏ, Lục Vô Trần ngồi trên xe liễn bay lên không trung.
“Thế nào, còn lưu luyến cái gì nữa không.” Lục Vô Trần nhìn Mộ Dao Thần ngồi bên cạnh nói.
Hôm nay, Mộ Dao Thần mặc một chiếc váy màu lam nhạt, dáng người yểu điểu, trang điểm tinh xảo.
Nàng chính là kiểu người chỉ ngồi im một chỗ không nhúc nhích cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, khiến người ta không dời mắt nổi. Nghe vậy, Mộ Dao Thần nhấp nhẹ môi đỏ, ủy khuất nói: “Bây giờ điện hạ nhắc đến chuyện này còn có ích gì, dù sao dao thần cũng thuộc về điện hạ rồi.”
Lục Vô Trần mỉm cười, duỗi tay ôm Mộ Dao Thần vào lòng.
Hương thơm nức mũi.
Hắn bình thản cất tiếng: “Không sao, đợi ngươi luyện thành hàn băng ngọc tủy, lúc đó muốn trở về thì cứ việc.”
“Không đâu.”
Mộ Dao Thần nhỏ giọng nói một câu: “Điện hạ, bây giờ ngài có muốn đuổi tiểu thị nữ đi cũng không có dễ vậy đâu.”
Nhìn bộ dáng làm nũng của Mộ Dao Thần, Lục Vô Trần chỉ vô thức mỉm cười.
Ù ù.
Trên bầu trời, xe liễn nổ vang, xẹt qua không trung.
Xe liễn khổng lồ dưới sự bảo hộ của kim giáp vệ, thanh thế cuồn cuộn, đứng từ xa cũng có thể thấy rõ luồng sáng sặc sỡ, phù văn lưu chuyển.
Chưa nói đến những cái khác, chỉ riêng thanh thế này cũng đã đủ để không ít người nhìn từ xa lại hết sức hốt hoảng.
Xe liễn chạy băng băng trên không trung, bất kỳ người nào nhìn thấy đoàn xe đều phải khiếp sợ.
“Rốt cuộc là người nào mà phô trương vậy!”
“A, lân thú kéo xe, lân thú nào cũng phải có cảnh giới Bàn Sơn cảnh trở lên mới được.”
“Đó là… Xe liễn của Sơn Hải tiên triều!”
“Sơn Hải tiên triều, chẳng lẽ là hoàng tử điện hạ?”
Oanh!
Hắn vừa hô lên, đám người khiếp sợ.
Là hoàng tử điện hạ đã diệt thánh địa Cổ U sao?
Tất cả đều ngạc nhiên không ngờ đến.
Tin tức thánh địa Cổ U bị tiêu diệt đã lan truyền khắp toàn bộ đại ngàn đạo vực chỉ trong vòng chưa đến một ngày.