• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào ban đêm.

Trong hành cung.

Lục Vô Trần đánh giá bảng điều khiển của Tô Vũ.

“Thần đồ hoàng tử? Đây hình như là bảo bối hoàng tử Đại Đế để lại.” Lục Vô Trần nhướng mày.

Thần đồ hoàng tử này cũng nghe nói qua.

Số lượng Đại Đế mà Đại Thiên đạo vực xuất hiện qua lại nhiều như vậy, hoàng tử Đại Đế là cổ Đại Đế ba ngàn năm trước, thực lực cường hãn.

Mà thần đồ Hoàng Tuyền, chính là bí bảo bản mệnh của hoàng tử Đại Đế, trong đó nắm giữ một trong những con đường xưng đế – hoàng tử Chi Lộ.

Trong đó ghi lại tất cả bảo thuật, công pháp, thần thông của hoàng tử Đại Đế, cùng với những nơi cất giấu về tàng bảo khi còn sống của hoàng tử Đại Đế, có thể nói sở học cả đời của hoàng tử Đại Đế đều ẩn giấu trong đạo thần đồ này.

“Không ngờ là vật này.”

“Bảo sao  Tô Vũ tu luyện nhanh như vậy.”

Lục Vô Trần cảm thán.

Khí vận chi tử phát triển quá nhanh.

Thần đồ hoàng tử này tiềm lực vô hạn, theo tu vi tăng lên, sẽ lấy được từ trong thần đồ Hoàng Tuyền nhiều quà tặng hơn.

Cho Tô Vũ thêm thời gian hai năm, chỉ sợ là có thể hiểu được thần đồ Hoàng Tuyền này hơn phân nửa, đến lúc đó hắn ta mang hoàng tử Đại Đế đạo thống, một thân hoàng tử bảo thuật, chân giẫm lên hoàng tử quyền hành, cũng không phải người Lục Vô Trần có thể ứng phó.

“Cũng may, hiện tại hắn ta chưa trưởng thành.”

Lục Vô Trần nhìn thoáng qua giá trị khí vận của đối phương, còn lại 400.

“Còn thiếu thủ đoạn một kích trí mạng.”

Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên bàn, suy nghĩ thủ đoạn tiếp theo.

Thần đồ Hoàng Tuyền này là thứ tốt nên Lục Vô Trần đã coi trọng.

Mà chỉ có mài mòn giá trị khí vận của Tô Vũ đến dưới 100, mới có thể đoạt vật này từ trong tay hắn ta.

Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

“Dao Thần, đi mở cửa.” Lục Vô Trần cảm nhận một chút thì đã biết người tới là ai, phân phó Mộ Dao Thần bên kia đang nghiên cứu “Thiên Vũ Hàn Băng Thể”.

Mộ Dao Thần đứng lên, đi tới cửa.

Bên ngoài cửa.

Tô Thanh Hàn một thân võ phục màu lam nhạt biểu cảm câu nệ, nàng vẫn là một thân trang phục đơn giản, dáng người cũng không nổi bật, nhưng tư thế oai hùng hiên ngang. Nhất là đôi chân thon dài thẳng tắp, phối hợp với khuôn mặt lãnh diễm tinh xảo, càng có thể làm cho người ta có dục vọng muốn chinh phục.

Lúc này, Tô Thanh Hàn sờ nắn ngón tay, rõ ràng ban đêm gõ cửa phòng Lục Vô Trần, cũng làm cho nàng có chút khẩn trương.

Khi cửa mở ra.

Tô Thanh Hàn nhìn thấy Mộ Dao Thần đứng ở trước mặt thì hơi sửng sốt.

Chợt biểu cảm nàng càng thêm bối rối: “Ta, ta không biết Mộ thánh nữ cũng ở đây, ta, ta sẽ đi ngay...”

Gương mặt nàng ửng đỏ, vào ban đêm Mộ Dao Thần cùng hoàng tử Điện Hạ ở chung một phòng...

Thế mà mình lại tới quấy rầy chuyện của người ta.

Mộ Dao Thần dở khóc dở cười, tựa như cười mà không phải cười nói: “Theo như lời Thanh Hàn cô nương nói, chẳng lẽ nếu ta không ở đây, thì ngươi sẽ thuận tiện ở cùng với điện hạ hơn sao? “

“Không, ý ta không phải như vậy.” Tô Thanh Hàn mặt như hồng hà, vội vàng xua tay.

Lúc này, giọng nói bất lực của Lục Vô Trần vang lên.

“Được rồi, đừng trêu chọc nàng ấy nữa. Thanh Hàn, vào đi.”

Mộ Dao Thần phồng má, rõ ràng có chút ghen tuông đối với sự thiên vị của điện hạ, lập tức đưa Tô Thanh Hàn đi vào.

Tô Thanh Biển cúi đầu, vẻ mặt khẩn trương, lúc đi vào trong hành cung thì vụng trộm nhìn thoáng qua Lục Vô Trần bên kia.

Chỉ thấy Lục Vô Trần ngồi ở trên ghế, trong tay là một ngọc giản vừa mới buông xuống. Lúc này khóe miệng mang theo nụ cười, ôn nhuận như ngọc làm trong đầu Tô Thanh Hàn hiện ra một câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”, miêu tả này chính là miêu tả về điện hạ vậy.

“Thanh Hàn, có việc gì không?” Lục Vô Trần mỉm cười nói.

Chỉ riêng nụ cười này đã làm cho người ta cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK