Lúc này.
Trong đấu võ trường, một nữ tử xuất hiện.
Nữ tử này cầm trong tay một thanh kiếm nhận lạnh lẽo, xuất kiếm như có phong lôi, cực kỳ nhanh nhẹn.
Tuyết bạch lôi quang lóe ra, thần thông hiện, đánh nhau túi bụi với đối thủ.
Nhưng mắt thấy chiến đấu còn muốn tiếp tục giằng co thì nữ tử quát khẽ một tiếng, kiếm nhận tuyết bạch trong tay nàng dựng thẳng lên trời cao, tiếp dẫn Lôi Đình chém ra một kiếm, thần uy huy hoàng.
Một kiếm chém ra, trong khoảnh khắc đánh nát pháp khí thần thông của đối phương, uy lực cực mạnh.
Trận chiến này sạch sẽ gọn gàng, thời gian chưa hết một chén trà thì đã kết thúc.
“Cái gì?”
Ánh mắt Lục Vô Trần nhìn qua: “Đây là ai?”
Nghe được câu hỏi, Thiên Vũ đạo nhân tinh thần chấn động, lúc trước lão nhìn thấy Hoàng tử ý hứng lan san nên trong lòng lo sợ, sợ là nhỡ đâu Hoàng tử điện hạ không có hứng thú với tất cả đệ tử.
Bây giờ cuối cùng cũng có một người để hắn chủ động hỏi, ông ta vội vàng cười nói: “Đây là đệ tử chân truyền của Thần Hóa Phong, tên là Tô Thanh Hàn, nắm giữ một trong mười đại thần thông tiên môn của ta, Kinh Lôi Bạch Sắc Kiếm, thiên phú cực kỳ không tệ.”
Họ Tô?
Lục Vô Trần nhạy cảm nắm được cái tên này.
Nữ tử họ Tô.
Nhan sắc đáng giá như thế, khí chất như thế, nói nàng không liên quan gì đến khí vận chi tử Tô Vũ kia, Lục Vô Trần sẽ không tin.
Lục Vô Trần nhanh chóng vận chuyển ý niệm trong đầu, mỉm cười: “Nữ nhân này thiên phú không tệ.”
Ánh mắt Thiên Vũ đạo nhân sáng ngời, trong nháy mắt hiểu được ý nghĩ của Lục Vô Trần, đúng lúc trận đấu bên kia kết thúc, lão đứng dậy, giọng nói đạm mạc vang lên: “Tô Thanh Hàn, lên khán đài.”
Tô Thanh Hàn vốn thắng được đối thủ xong, vừa định rời đi, khi nghe được thanh âm này thì hơi sửng sốt, lập tức mới phản ứng lại là ai gọi mình lên khán đài chủ?
Từ xa nàng nhìn thoáng qua, đợi đến khi nhìn thấy ánh mắt Hoàng tử trên khán đài nhìn thẳng đến, khuôn mặt xinh đẹp bỗng dừng khẩn trương, không dám chậm trễ, vội vàng bay lên.
“Tô Thanh Hàn?”
“Điện hạ coi trọng nàng ấy sao?”
“Thật hâm mộ làm sao!”
Trên các khán đài khác, ánh mắt vô số đệ tử đều đỏ lên.
Thiên Vũ đạo nhân có thể gọi thẳng tên, tất nhiên không phải tông chủ muốn gặp, không biết điện hạ nói cái gì.
Mà một khi có thể được Hoàng tử điện hạ coi trọng, đây chính là phúc phận mười đời tu luyện, không chừng sẽ có phúc duyên phúc báo ấy chứ.
Ánh mắt hâm mộ của mọi người một đường đi theo, chỉ hận không phải gọi tên mình.
Ở trên khán đài Thần Hóa Phong, Tô Vũ nhìn thấy cảnh này thì thần sắc trầm xuống.
“Lục Vô Trần này muốn làm gì!”
Hắn ta rất ghen tị.
“Tô Thanh Hàn phải là của ta!”
Trước kia, Tô Vũ có tự tin cả Thiên Vũ tiên môn không có ai xứng đôi với Tô Thanh Hàn, chỉ có mình mới có thể đứng ở bên cạnh nàng.
Nhưng khi Lục Vô Trần đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn trực tiếp điểm danh Tô Thanh Hàn, để cho hắn ta có một chút cảm giác cấp bách, cũng càng thêm hận Lục Vô Trần.
“Cẩu thí Hoàng tử tiên triều gì chứ, sớm muộn gì ta cũng đạp ở dưới chân mà thôi!” Vẻ mặt Tô Vũ hung hãn.
Đằng kia.
Tô Thanh Hàn thật cẩn thận hạ xuống khán đài.
Giọng nói pha chút nụ cười của Thiên Vũ đạo nhân vang lên: “Điện hạ, Tô Thanh Hàn tới rồi. “
“Ừm.” Lục Vô Trần nhìn lại.
Tô Thanh Hàn rất khẩn trương, thân thể còn có chút căng thẳng.
Đây có phải là điện hạ không?
Tuy hôm qua đã nhìn qua, nhưng khoảng cách quá xa, hơn nữa không dám quá mức trắng trợn nhìn thẳng, hôm nay mới xem như chân chính nhìn thấy Lục Vô Trần.
“Ngẩng đầu lên đi.” Lục Vô Trần lên tiếng.
Tô Thanh Hàn cẩn thận nhìn qua.
Nam tử trước mặt tuấn mỹ vô cùng, khuôn mặt tựa như ánh mặt trời, khí chất nho nhã.
Chỉ riêng gương mặt này đã làm cho lòng người nảy sinh thiện cảm, Tô Thanh Hàn nhìn mà trái tim khẽ run lên.
“Không cần khẩn trương.” Vẻ mặt Lục Vô Trần nhu hoà.
“Nhìn kiếm đạo ngươi tu luyện có chút không tầm thường, đúng lúc ta có chút hứng thú đối với kiếm đạo, cho nên mới tìm tới hỏi một chút.”
“Vâng.”
Thân thể Tô Thanh Hàn căng cứng, tuy ngoài miệng trả lời như vậy, nhưng rõ ràng vẫn có chút không thể thả lỏng.
Mộ Dao Thần bên kia mỉm cười, qua nghênh đón: “Điện hạ tính tình rất tốt, đến bên này ngồi là được.”
Nàng kéo Tô Thanh Hàn ngồi xuống bên cạnh Lục Vô Trần.
Ba người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Hầu hết thời gian đều là Mộ Dao Thần hỏi, còn Tô Thanh Hàn thì trả lời.
Lục Vô Trần ngẫu nhiên xen vào, sau một phen nói chuyện với nhau, Tô Thanh Hàn mới thả lỏng một chút.
Giống như...
Thái độ của điện hạ thật sự rất tốt sao?
Nàng lấy hết dũng khí lặng lẽ đánh giá Lục Vô Trần.
Điện hạ nói chuyện vui vẻ, khuôn mặt xuất chúng, rõ ràng là tồn tại cao nhất của Đại Thiên đạo vực, nhưng không có nửa điểm làm giá, nói chuyện với nhau như gió xuân, làm cho cho độ thiện cảm tăng lên bội phần.
Ở phía xa còn đang tiến hành tỷ thí.
Lúc này, đột nhiên một tiếng quát vang lên.
“Tô Vũ ta hôm nay muốn khiêu chiến đệ tử chân truyền! Ai dám chiến với ta một trận !” Một thanh niên đứng ở giữa quảng trường quát lên chói tai, hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.
Tô Vũ?
Con ngươi Lục Vô Trần sáng ngời.
Cuối cùng cũng đã đợi được chính chủ.