Ầm.
Thần thức của Lục Vô Trần chỉ vừa mới chạm vào ngọc phù, luồng khí lạnh đã lập tức bùng nổ mãnh liệt.
Băng Phách thần phù vốn đang chuyển động từ từ, bỗng bộc phát uy lực chỉ trong nháy mắt.
Luồng khí lạnh trắng như tuyết bộc phát cực thịnh, nó đi đến đâu, pháp khí trên mặt đất bị đóng băng đến chỗ đó. Uy lực của luồng khí này mạnh đến nỗi có thể đông lạnh cả huyết nhục trong nháy mắt, mất cả thần hồn, thậm chí ngay cả thần thức cũng có thể đông lại.
“Uy lực không nhỏ đâu.”
Lục Vô Trần thay đổi ánh mắt, càng như vậy, càng khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn.
Một bảo bối như thế này, mới khiến hắn có cảm giác muốn thu phục!
“Long đồng.”
Lục Vô Trần khép hờ hai mắt, đồng tử kim xán lại xuất hiện lần nữa.
Linh nguyên mạnh mẽ nổ tung.
Một luồng long lực tinh thuần đánh mạnh vào Băng Phách thần phù, thần phù lập tức bị trấn áp, hàn khí xung quanh đều đông cứng lại.
Ngay sau đó, Lục Vô Trần khẽ động tay, linh nguyên thành ti, quấn quanh thần phù.
Sợi tơ linh nguyên tinh thuần hóa thành một bọc kén tằm thật lớn, bao vây thần phù.
Lục vô thần sử dụng vô số loại thần thông liên tiếp.
Thiên vận thần quyền…
Cổ Long chi lực…
Cửu chuyển diệt ma…
Thiên uyên thần chỉ…
Tất cả đều nhằm vào thần phù.
Thần phù lúc đầu còn giãy giụa, hàn khí tuôn ra không ngừng, muốn thoát khỏi vòng vây.
Nhưng dần dần, lực giãy giụa càng lúc càng trở nên mỏng manh.
Lục Vô Trần vươn tay ra, linh nguyên hội tụ thành cự chưởng bàng bạc lập tức đổ ập xuống.
Chỉ một thoáng sau, ánh sáng trên thần phù bắt đâu ảm đạm, không còn tỏa ra luồng khí lạnh nữa, cuối cùng ngoan ngoãn rơi xuống lòng bàn tay của Lục Vô Trần.
“Tốt lắm.”
Lục Vô Trần thật hài lòng.
May là Lâm Phong chưa luyện hóa Băng Phách thần phù hoàn toàn, còn để lại lực lượng mạnh mẽ như vậy, nếu hắn có thể luyện hóa Băng Phách thần phù hoàn toàn thì chỉ bằng vật ấy thôi đã đủ để cho Lục Vô Trần đạt đến sinh tử cảnh rồi.
“Kiểm tra khí vận chi vật, có thể sử dụng phản phái trị.”
“Hả?”
Lục Vô Trần kinh ngạc.
Còn có thể sử dụng phản phái trị sao?
“Khí vận chi vật là bảo bối của khí vận chi tử, khí vận liên quan với nhau, vì vậy nên có thể sử dụng phản phái trị.”
“Một ngàn phản phái trị, có thể luyện hóa một thành.”
“Đắt vậy.” Lục Vô Trần nhìn phản phái trị còn lại, chỉ còn 4000 điểm, hắn lắc đầu, cuối cùng cũng mở miệng: “Luyện hóa.”
Ong.
Một luồng bạch quang xuất hiện ngay lập tức, bao phủ xung quanh Băng Phách thần phù.
Dấu ấn của Lâm Phong trên Băng Phách thần phù lập tức vỡ tan trong nháy mắt, thay thế bằng dấu ấn của Lục Vô Trần.
Hắn phất tay một cái, Băng Phách thần phù xoay tròn rồi rơi xuống lòng bàn tay của hắn.
Lục Vô Trần nhắm mắt cảm thụ một lúc, uy lực của Băng Phách thần phù quả nhiên không hề tầm thường.
Nhưng hiện tại, tất cả đều là của hắn rồi…
Hắn nhếch miệng, nở nụ cười.
Lâm Phong à Lâm Phong, ta vẫn còn phải nhờ ngươi thu thập bảo vật dài dài đấy.
Lục Vô Trần đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ, hắn quay người sang một bên, mắt nhìn vào một điểm, đôi mắt của hắn giống như nhìn xuyên thấu qua dãy núi, nhìn vào một điểm nào đó.
Hắn cảm giác được, thiên tằm cổ trùng của hắn vừa bị tiêu diệt…
…
Trong viêm quật.
“Là Thái Thái Nguyên tiên đan sao!”
Lâm Phong nhìn số đan dược mà Lâm Nhu đưa tới, vẻ mặt mừng như điên: “Bên trong Thái Nguyên tiên đan có chứa rất nhiều linh nguyên, đúng thứ ta cần."
Hắn vốn nghĩ tiểu nhu có thể tìm ra đan dược bảy tám phẩm là đã không tệ rồi, không ngờ tới nàng lại có thể tìm thấy quá Thái Nguyên tiên đan!
“Tiểu nhu, lần này may mà có ngươi!”
Hắn vội vàng há mồm, gấp gáp muốn nuốt đan dược xuống.
Lâm Nhu đang đứng ngay trước mặt Lâm Phong, nàng ta có chút do dự, nàng cúi đầu, khuôn mặt bị che phủ dưới lớp tóc mái, vẻ mặt âm tình bất định, không đoán ra nàng đang nghĩ gì.
“Tiểu nhu, ngươi đang làm gì vậy, mau đưa cho ta đi!” Lâm Phong nóng nảy.
Cơ hội chạy thoát đã ở ngay trước mắt, Lâm Nhu làm sao lại đột nhiên lề mề như vậy!
“Công tử…”
Lâm Nhu mở miệng, nàng ngước mặt lên, khuôn mặt tràn ngập vẻ chờ mong: “Sau khi ngươi rời khỏi đây rồi, ngươi muốn làm gì nhất?”
“Hả?”
Lâm Phong nhíu chặt đôi mày, dáng vẻ không kiên nhẫn nói: “Đương nhiên là sau khi rời khỏi nơi này, ta phải tìm nơi chữa thương.”
“Lần này bị thương không nhẹ, nhưng may là cũng không có chuyện gì lớn, chỉ cần cho ta một ít thời gian, ta hoàn toàn có thể khôi phục trở lại, thậm chí còn tiến bộ thêm không ít!”
Hắn có tự tin như vậy.
Với thiên phú và thực lực bây giờ của hắn, gia tăng tu vi chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Tuy rằng lần này tổn thất nghiêm trọng, nhưng chỉ cần cho hắn một chút thời gian, tất cả tổn thất đều có thể bù đắp.
Lâm Nhu không nghe được câu trả lời mà nàng muốn, nàng lại tiếp tục dò hỏi: “Công tử, ngươi mang tiểu nhu theo có được không.”