• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có rất nhiều người tò mò đi đến thánh địa Cổ U xem thử, khi trở về miêu tả lại sinh động như thật.

Cái ngày thánh địa Cổ U bị tiêu diệt, một bàn tay khủng bố xé toạc cả bầu trời, trực tiếp ập xuống, chỉ với một cái tát, toàn bộ thánh địa chỉ còn phế tích. Dưới uy lực của kích đó, tất cả cấm chế, tất cả dãy núi đều bị san thành bình địa.

Sức mạnh hủy diệt!

Sau này, không biết người nào biết được tin, thánh địa Cổ U đắc tội hoàng tử!

“Sơn hải tiên triều như buổi ban trưa, thánh địa Cổ U có can đảm đắc tội hoàng tử, đúng là đầu óc có vấn đề.”

“Có ai nói không phải đâu!”

“Ha ha, cái này, ta có biết nội tình đấy. Một thánh địa Cổ U nhỏ nhoi, có một trăm lá gan cũng không dám đắc tội sơn hải tiên triều. Mà bởi vì, cổ u lão quỷ tin lời gièm pha của một tiểu bối, vốn là muốn đi thánh địa Thiên Thủy diễu võ dương oai, ai mà ngờ được lại động đến hoàng tử điện hạ, mới rơi vào kết cục này.”

“Còn có chuyện này sao? Cổ u lão quỷ xui xẻo quá đi, rốt cuộc lão nghe lời người nào vậy?”

“Người đó hình như tên là Lâm Phong, tội nghiệp ngập trời, bây giờ hắn đang bị cả ba đại thánh địa Kim Đao, Trầm Sơn, Thiên Thủy ra lệnh truy nã, người nào tìm được hắn, ít nhất cũng được thưởng Địa giai thần thông đấy!

“Thật sự?! Địa giai thần thông, thưởng lớn như vậy ư?? Vậy còn chờ gì nữa, người có bức họa của hắn không, ta cũng muốn tham dự.”

“Ta cũng muốn!”

Âm thanh hỗn loạn, đám đông loạn thành một đống.

Ngay khi tất cả mọi người đang thảo luận ầm ỹ, một nam tử mặt thẹo lại sa sầm sắc mặt. Đặc biệt là sau khi nghe người nọ nói về chuyện “Tiểu bối” kia, hân càng trở nên kích động.

Người này không phải ai khác mà chính là Lâm Phong sau khi dịch dung.

“Lục Vô Trần đáng chết!”

Lâm Phong bạo nộ.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, tất cả vết thương trên người hắn đều đã khôi phục hoàn toàn, hắn sử dụng phương pháp đặc thù để thay đổi khuôn mặt. Người có tu vi cao hơn hắn cũng không dễ dàng nhìn thấu lớp ngụy trang của hắn như vậy.

Giờ phút này, Lâm Phong nhìn xa liễn bay lượn trên đỉnh đầu hắn, sắc mặt dữ tợn.

Lục Vô Trần!

Cứ để ngươi kiêu ngạo mấy ngày đi! Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ đạp đổ ngươi dưới lòng bàn chân!

“Thần phù thạch bi lại đã cảm nhận được vị trí của một thần phù khác rồi, đợi đến khi ta có được nó, rồi lại thu thập thêm vài thần phù khác, muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay!”

Lâm Phong hung hăng phun một ngụm nước miếng ra ngoài, xoay người rời đi.

Giữa không trung.

Bên trong xe liễn, Lục Vô Trần giống như cảm giác ra được, đôi mắt xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn xuống thành trì phía dưới, khóe miệng mỉm cười.

Lâm Phong này e là giận điên lên rồi. Ta cực khổ thả ngươi rời đi, ngươi đừng có cô phụ kỳ vọng của ta đó.

“Nhân cơ hội này, mau đi tìm bảo bối đi.”

Lục Vô Trần ngồi xe chạy như bay.

Đột nhiên, bên tai hắn vang lên một thanh âm nhắc nhở.

“Kiểm tra sự dao động của khí vận, khí vận chi tử đang ở giai đoạn trưởng thành.”

“Hả?”

Lục Vô Trần sửng sốt.

Lại có khí vận chi tử mới?

“Là người nào?” Lục Vô Trần dò hỏi.

Giao diện của hệ thống nhảy ra.

[Khí vận chi tử: Tô vũ

Tiến độ cốt truyện: 31

Bí bảo: Thiên sát xử, bá sơn kính, Cửu Long sát pháp

Khí vận: Kim sắc 600

Lúc giá trị của khí vận giảm xuống dưới 100 sẽ mất đi danh hiệu [khí vận chi tử] .

Khen thưởng trước mắt: Không.]

Lục Vô Trần hết chỗ nói.

Đi loanh quanh một hồi, là có thể gặp được khí vận chi tử sao?

“Tô vũ, cái tên này nghe lạ nhỉ, chắc chắn không phải là người mà ta từng gặp qua, hẳn là không có việc gì đi?” Lục Vô Trần trầm tư.

Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ thân mang hào quang của nhân vật phản diện, tự động đối địch với khí vận chi tử.

“…”

Lục Vô Trần nhún vai.

Được thôi.

Ai bảo ta là vai ác cơ chứ.

Đối với loại giả thiết này, hắn cũng chẳng có chút gì gọi là phản cảm, càng nhiều khí vận chi tử càng tốt, khí vận chi tử chính là biểu tượng cho bảo bối và tài phú. Lục Vô Trần còn đang mong khí vận chi tử giúp hắn gia tăng giá trị khí vận và phản phái trị đây.

“Kia là nơi nào?”

Lục Vô Trần chỉ vào dãy núi mà hệ thống vừa nhắc nhở.

Mộ Dao Thần ngoan ngoãn nhìn sang: “Kia hình như là nơi ở của Thiên Vũ tiên môn.”

“Thiên Vũ tiên môn?” Lục Vô Trần lục lọi trí nhớ, tông môn thật là xa lạ.

Mộ Dao Thần vội vàng giải thích: “Đó là tông môn ở bên trong thánh địa, điện hạ không biết cũng phải thôi. Nhưng mà, dạo này Thiên Vũ tiên môn rất có danh tiếng, mặc dù không có quy mô của một thánh địa, nghe đâu nó được thành lập vào thời Đại đế Đạo Thống còn đang thống trị.”

“Thú vị đấy.”

Lục Vô Trần gật đầu.

Đại Thiên Đạo Vực mênh mông rộng lớn, đương nhiên không thể chỉ có thánh địa.

Có rất nhiều thế gia cổ đại lánh đời, từ lúc Đại đế Đạo Thống còn thống trị đến hiện tại. Nếu theo như lời Mộ Dao Thần nói, Thiên Vũ tiên môn thật sự thành lập ở thời Đại đế Đạo Thống kia, vậy càng chứng tỏ trong tiên môn này phải có thứ gì đó.

Chẳng qua, thời gian trôi qua, nhiều thế hệ đã ngã xuống, nó mới trở thành một tông môn bình thường như bây giờ.

“Thiên Vũ tiên môn có cổ tông môn truyền thừa, đúng là rất thích hợp để khí vận chi tử trưởng thành.”

Lục Vô Trần vừa nảy ra suy nghĩ, lập tức phân phó xuống.

“Truyền lệnh xuống, chuyển hướng đến Thiên Vũ tiên môn.”

Ù ù.

Xe liễn chuyển hướng, lân thú rống giận vang dội, đoàn xe chuyển hướng, đặt chân xuống Thiên Vũ tiên môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK