“Ngươi thật ngu xuẩn!”
Mộ Sơn giận tím mặt.
Tiếng rống giận dữ vang vọng khắp thánh địa.
Lâm Phong ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Sư phụ, ta…”
“Quỳ xuống cho ta!”
“Ngươi có biết mình đang làm gì hay không?”
Mộ Sơn nổi giận: “Khó khăn của thánh địa Thiên Thủy chúng ta sớm đã được điện hạ giải quyết, bây giờ ngươi còn dám ra tay giết chết đệ tử thánh địa Kim Đao, muốn khơi nào chém giết sao?”
“Cái gì?” Lâm Phong bối rối.
Đã giải quyết rồi?
Sao có thể?
Lúc trước hắn ta nhận được tin là hai đại thánh địa đang chèn ép Thiên Thủy, khiến Thiên Thủy tràn ngập nguy cơ mới đúng.
Hơn nữa…
Điện hạ?
Danh xưng này làm hắn ta thấy rất nghi hoặc.
Cổ U bên kia nghe thấy câu này cũng đột nhiên giật mình, mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Trong toàn bộ Đại Thiên Đạo vực, người được gọi là điện hạ không có nhiều lắm.
Hơn nữa thái độ của trưởng lão Kim Đao và trưởng lão Trầm Sơn trước mặt, cả hai đang hờ hững mỉm cười, chẳng những không mang theo cảm giác căm thù, mà trái lại như đang xem trò vui?
Lúc này, phía sau vang lên một giọng nói thong thả.
“Các ngươi thật náo nhiệt.”
Đoàn người tách ra, một người mặc áo bào trắng xuất hiện.
Lục Vô Trần vầng trán phát quang, khí chất phiêu đãng, cả người tựa như một “trích tiên”.
Bên cạnh hắn là thánh nữ Thiên Thủy, một trước một sau xưng đối như một cặp tuyệt hảo bích nhân.
Thời khắc nhìn thấy bóng người này, sắc mặt Cổ U đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
“Điện hạ?!”
Rầm.
Cổ U liền quỳ xuống.
Sắc mặt ông ta trắng bệch, trong đầu ong ong.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao hoàng tử điện hạ lại ở đây?
“Thánh địa Cổ U à, uy phong không nhỏ.” Ngữ điệu của Lục Vô Trần bình thản, nhưng ý tứ trong đó lại khiến toàn thân thánh chủ Cổ U run rẩy.
“Cổ U lớn mật! Điện hạ đang ở đây, ngươi không bẩm báo lại dẫn theo một đám người xông vào, muốn ám sát điện hạ sao?” Trưởng lão Kim Đao nổi giận quát.
“Ta…”
Cổ U sợ choáng váng.
Ông ta căn bản không biết điện hạ đang ở đây!
Lúc trước nghe tin Lâm Phong mới đến giúp đỡ, cũng chỉ nghe được hai đại thánh địa giáp công, căn bản không biết có cả tiên triều Sơn Hải.
“Điện hạ, chỉ là hiểu nhầm, ta hoàn toàn không biết ngài ở đây…”
Thánh chủ Cổ U đường đường là cao thủ Sinh Tử cảnh, bây giờ lại sợ hãi rét run người, vội vàng giải thích.
Một khi bị gán tội danh “Ám sát điện hạ”, thánh địa Cổ U sao chống chịu được!
Lục Vô Trần chẳng muốn nghe ông ta giải thích, bình thản mở miệng: “Ảnh vệ.”
Xoạt.
Vốn dĩ phía sau không có gì, đột nhiên quang ảnh biến hóa, một luồng khí lưu xoáy vòng bất ngờ xuất hiện, sau đó một bóng người bước ra.
Người này toàn thân đen kịt, đầu đội đấu bồng.
Nhưng cùng với sự xuất hiện của hắn, toàn bộ thánh địa Thiên Thủy đột nhiên rơi vào một luồng khí tức có uy thế khủng bố.
Trong nháy mắt, ai nấy đều có cảm giác như bị núi đè, làm bọn họ bất giác phải khom lưng.
Dù là thánh chủ Thiên Thủy hay là trưởng lão Kim Đao, Trầm Sơn đều đầm đìa mồ hôi trán.
Ảnh vệ!
Nhân vật khủng bố, tinh nhuệ nhất của tiên triều Sơn Hải.
Nghe đồn chỉ có tổng cộng mười người, nhưng đều là đại cao thủ Bất Diệt đỉnh phong, thậm chí còn là Chân Vương Thủy Chuẩn.
Bọn họ chỉ thuộc về Đại Đế, chỉ nghe theo hiệu lệnh của Đại Đế, mà trong đó có một vài người sẽ bảo vệ nhi tử của Đại Đế.
Vốn tưởng lần này Lục Vô Trần xuất hành, chỉ có vệ binh Kim Giáp bảo vệ, không ngờ bên cạnh hắn còn có một ảnh vệ!
Lục Vô Trần cau mày, sau khi tiêu hóa ký ức mới biết bên cạnh lại có một hộ đạo giả.
Có điều, ảnh vệ cũng giống như tên, là một tồn tại như một cái bóng, trừ phi có điều căn dặn, bình thường bọn họ không chủ động hiện thân cầu kiến.
“Thánh địa Cổ U, không cần thiết phải tồn tại.” Lục Vô Trần chỉ lạnh nhạt nói một câu rồi đi ra ngoài.
“Rõ.”
Dưới lớp mũ che đen truyền ra một giọng nói khàn khàn không phân biệt được là nam hay nữ.
Tiếp đó, ảnh vệ đạp xuống một bước, cơ thể biến mất trong nháy mắt.
Nghe thấy lời này, thánh chủ Cổ U sợ hãi tột độ.
Không riêng gì hắn, tất cả mọi người xung quanh cũng tái nhợt mặt, cả người toát mồ hôi lạnh.
Đây chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng đi ra từ miệng Lục Vô Trần lại quyết định sống chết của một thánh địa!
“Điện hạ, điện hạ!”
Thánh chủ Cổ U đầy mặt kinh hoảng, gào rống muốn biện minh.
Lúc này, trong không gian biến mất vừa nãy vươn ra một bàn tay đen, là ảnh vệ rời đi lại quay về, tóm lấy người thánh chủ Cổ U.
Thân là thánh chủ Cổ U, ít nhiều cũng là đại cao thủ cảnh giới thứ tám Luân Hồi cảnh, lúc này bị bàn tay tóm chặt không thể phản kháng, bị kéo vào bên trong vòng xoáy, nháy mắt đã không thấy bóng dáng, thậm chí còn không vọng lại bất kỳ âm thanh nào.
Xung quanh im phăng phắc.