“Cái gì?”
Nghe xong lời của Mộ Sơn, Lâm Phong bối rối.
Rõ ràng hắn ta đến cứu trận, bây giờ lại bị trục xuất khỏi thánh địa?
Không!
Không thể nào!
Khuôn mặt hắn ta trở nên vặn vẹo.
Kết quả không phải như vậy, hắn ta chính là vận khí chi tử. Kiếp nạn của lần này của thánh địa Thiên Thủy phải là cơ hội để hắn ta vùng lên mới đúng.
Mà bây giờ chẳng những không được đề cao, trái lại còn mua dây buộc mình?
“Lục Vô Trần! Ngươi tiểu nhân hèn hạ!”
“Tất cả những chuyện này đều do ngươi lên kế hoạch!”
“Ngươi có bản lĩnh thì mau nói với mọi người, để bọn họ nhìn được bộ mặt thật của ngươi!”
Lâm Phong sắp trợn lồi mắt.
“Ngươi còn dám ăn nói linh tinh!” Mộ Sơn nổi giận.
Tên này dù bị trục xuất khỏi thánh địa thì vẫn có liên can đến bọn họ, bây giờ còn dám ăn nói cẩu thả, vạn nhất làm điện hạ bất mãn thì sao!
Ông ta chỉ hận không thể đập chết hắn ta.
Không riêng gì Mộ Sơn, các trưởng lão và đệ tử khác của thánh địa Thiên Thủy cũng đầy vẻ phẫn nộ.
“Lâm Phong điên rồi sao? Dám nói ra những lời này?”
“Ôi, trước đây ta còn cảm khái Lâm sư đệ trong lòng có chí lớn, thiên phú siêu bẩm, là một hạt giống tốt. Sao đối mặt với chuyện này lại ăn nói bậy bạ.”
“Rõ ràng chúng ta nhờ có điện hạ mới được cứu giúp, điện hạ không giúp chúng ta cũng là chuyện bình thường, có âm mưu gì chứ?”
“Không thấy thánh địa Cổ U nói không là không sao, một tiểu thánh địa như chúng ta có đáng để điện hạ nhắm đến?”
Mọi người đều lắc đầu.
Có một số ít người vốn có quan hệ tốt với Lâm Phong, nhưng bây giờ vội vàng phủ nhận quan hệ.
Đắc tội với tiên triều Sơn Hải là tội không thể tha thứ.
Lâm Phong cảm nhận được uy thế từ cơn tức giận của Mộ Sơn, toàn thân chịu áp lực trở nên căng cứng.
Nhưng hắn ta không chịu thua.
“Lời ta nói đều là thật!”
“Lục Vô Trần, ngươi có giỏi thì phản bác đi!”
Lâm Phong trợn mắt nhìn lên trên, nhìn thẳng vào bóng dáng phiêu đãng cao cao tại thượng kia.
Lục Vô Trần không nhúc nhích.
Vầng trán hắn bình thản, mặc dù vận khí chi tử đang ở trước mặt nhưng vẫn không mang đến cho hắn bất kỳ sóng gió nào.
Lâm Phong a.
Nếu là thời điểm khác, cho hắn ta một khoảng thời gian, phỏng chừng lúc trưởng thành sẽ là một mầm họa to lớn.
Nhưng nếu đã xuất hiện ở trước mặt, Lục Vô Trần sẽ không cho hắn ta một cơ hội.
“Ta khát.”
Lục Vô Trần thuận miệng nói một câu.
Mộ Dao Thần vẫn đứng bên cạnh hắn nghe vậy sửng sốt, theo bản năng đưa tay lấy chén trà, cung kính đưa lên miệng Lục Vô Trần.
Những hành động này đều theo bản năng.
Dù sao Mộ Dao Thần đã sớm chấp nhận thân phận “thị nữ” của mình.
Nhưng lọt vào trong mắt Lâm Phong lại khiến hắn ta kinh ngạc.
Sao lại thế này?
Mộ sư tỷ lại hầu hạ Lục Vô Trần??
Hơn nữa động tác vô cùng tự nhiên, giống như đã tập luyện thành quen!
Mới chỉ ngăn ngắn mấy ngày thôi mà?
Lâm Phong biết Mộ sư tỷ của mình kiêu ngạo xa cách, chưa từng tỏ ra thân thiện với bất kỳ người nào. Mà chính một nữ tử tuyệt diễm băng sơn như vậy, lúc đối xử với hắn ta, thái độ lại không giống với người khác.
Với Lâm Phong mà nói, hắn ta sớm cảm thấy hai người tình chàng ý thiếp, là một cặp do trời cao sắp đặt.
Nhưng dù thế nào hai người vẫn chưa tiếp xúc thân mật, thậm chí hắn ta còn chưa từng chạm vào góc áo nàng.
Mà bây giờ…
Mộ Dao Thần đã bị Lục Vô Trần cướp đoạt như vậy?!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Lâm Phong trở nên nhăn nhó, hai mắt phun ra lửa: “Mộ sư tỷ, ngươi đang ở đây làm cái gì! Ngươi nói đi, chẳng lẽ đến ngươi cũng không đứng về phía ta sao?!”
Mộ Dao Thần nghe được âm thanh bên dưới, lông mày cau lại.
Trên khuôn mặt tinh xảo xuất chúng của nàng xuất hiện vài phần do dự.
Nhưng thoáng chốc, sự do dự biến mất.
Mộ Dao Thần bình thản mở miệng: “Lâm Phong, ta biết ngươi có hiểu lầm với điện hạ. Điện hạ đã cứu vớt thánh địa Thiên Thủy chúng ta, là ân nhân của chúng ta, điều này không thể nghi ngờ.”
Hiểu lầm?
Nghe được từ này, cổ họng Lâm Phong ngai ngái, suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Hắn ta giận dữ đỏ bừng mặt.
Tất cả mọi chuyện đều quy thành hiểu lầm sao?
Con tiện nữ kia!
Rõ ràng đã bị Lục Vô Trần mê hoặc thần trí!
“Mộ Dao Thần, không ngờ ngươi lại là hạng nữ nhân nịnh hót, ta đã nhìn nhầm ngươi!” Lâm Phong tức giận mắng theo bản năng.
Nhưng lời vừa bật ra khỏi miệng, hắn ta đã hối hận.
Hắn ta đã nói nặng lời.
Lâm Phong vẫn yêu thương Mộ Dao Thần, có lẽ nàng đã bị Lục Vô Trần mê hoặc, bản thân hắn ta nên giúp nàng phân rõ phải trái.
Nhưng bây giờ hối hận đã muộn.
Mộ Dao Thần nghe được như vậy, mặt cười trầm xuống mấy phần, con ngươi long lanh tràn ngập vẻ giận dữ.
Nàng tốt xấu gì cũng là thánh nữ Thiên Thủy, mặc dù ở trước mặt Lục Vô Trần không đáng là gì, nhưng những người khác còn phải hô to gọi nhỏ với nàng.
Dĩ vãng Mộ Dao Thần quả thật có hảo cảm với Lâm Phong. Bởi lẽ trong thánh địa Thiên Thủy hiếm thấy xuất hiện một thanh niên tài hoa như vậy, hơn nữa Lâm Phong giỏi ăn nói, hay náo nhiệt nên giữa hai người tạo được một ít cảm giác thân cận.
Nhưng cũng chỉ nằm trong giới hạn là bằng hữu mà thôi.
Vốn dĩ nàng còn nghĩ có thể Lâm Phong hiểu nhầm điện hạ, chính mình có cơ hội sẽ giải thích một phen.
Nhưng bây giờ xem ra…
Rõ ràng Lâm Phong này không biết cân nhắc!
“Keng.”
“Đo lường được Mộ Dao Thần cắt đứt với Lâm Phong, số mệnh Lâm Phong -200.”