Lục Vô Trần thuận miệng nói.
Thần sắc của hắn tản mạn, có chút hứng thú.
Bên kia, theo Lục Vô Trần lên tiếng, Thiên Vũ đạo nhân cũng đứng dậy, tuyên bố lần thi đấu tông môn này bắt đầu.
Trên võ trường, bấy giờ có vô số đệ tử nối đuôi nhau vào, đám đệ tử này đều xuất ra mười hai thành tinh thần, dũng cảm xông lên, đấm đá không ngừng.
Lần thi đấu tông môn này so với những lần trước cũng là có vẻ đặc biệt máu me hơn. Mỗi người đều muốn đặc biệt biểu hiện bản thân, bởi vậy sát chiêu đồng loạt xuất ra, các loại thần thông hạ bút thành văn.
Mỗi khi xuất chiêu, bọn họ đều sẽ liếc mắt nhìn lên khán đài, kỳ vọng được vị đại nhân kia công nhận và chú ý.
Mặc dù chỉ cần được liếc mắt một cái, một chút đồ vật từ chỗ Hoàng tử đại nhân đến tay, các loại đan dược, công pháp, thần thông... Cũng đủ cho đám đệ tử bọn họ hưởng thụ cả đời rồi.
Chỉ tiếc...
Tâm tư Lục Vô Trần rõ ràng không đặt ở trên khán đài.
Những đệ tử này chiến đấu quá bình thường, đại bộ phận đều là võ giả đệ nhị cảnh đệ tam cảnh, thực lực thấp kém, hơn nữa không có dao động khí vận, rõ ràng đều là những vai quần chúng.
“Điện hạ, ngài đang suy nghĩ cái gì vậy?” Mộ Dao Thần tiến lại gần bên cạnh, bàn tay nhỏ bé nhu hòa của nàng bóc một quả nho, đưa vào trong miệng Lục Vô Trần, cuối cùng còn khẽ chạm môi Lục Vô Trần một chút.
Lục Vô Trần chép miệng, liếc mắt nhìn nàng một cái.
Thánh nữ này càng ngày càng to gan không đứng đắn.
“Có nghĩ cái gì đâu.” Lục Vô Trần lười biếng.
Mộ Dao Thần tò mò: “Ngài rõ ràng không giống như người cảm thấy hứng thú với mấy kiểu đánh nhau cấp thấp này, hôm qua ta còn tưởng rằng ngài sẽ từ chối cơ.”
Qua tiếp xúc mấy ngày nay, Mộ Dao Thần tự tin là có hiểu biết nhất định đối với Lục Vô Trần.
Hắn là một người không thích lãng phí thời gian, làm bất cứ điều gì đều có mục đích riêng của mình.
Đừng nhìn Lục Vô Trần ngày thường hưởng thụ xa hoa, phảng phất như Hoàng tử ăn chơi trác táng chìm đắm trong tửu trì nhục lâm, nhưng mỗi lần Mộ Dao Thần nhìn về phía Lục Vô Trần, đều có thể nhìn thấy rõ hai mắt trong suốt của hắn.
Rõ ràng hắn không đắm chìm trong sự hưởng thụ kia.
Nếu không phải đang hưởng thụ, vậy điện hạ không tiếc tốn thời gian tham gia đại hội lần này chắc hẳn là có mưu tính khác.
Mộ Dao Thần nào biết được, Lục Vô Trần vẫn luôn sống trong sự uy hiếp của khí vận chi tử, nào có thời gian lãng phí, mỗi lần hưởng lạc, sẽ lại gần với tử vong thêm một phần.
Vì vậy, hắn suy nghĩ về mọi chuyện và nắm chắc mọi cơ hội.
Lục Vô Trần nở nụ cười: “Sao? Ngươi muốn cố đoán suy nghĩ của ta à?”
Mộ Dao Thần biến sắc, hốt hoảng cúi đầu: “Ta không dám.”
“Được rồi, không cần quá nóng vội đâu.” Lục Vô Trần lắc đầu.
Tiểu thánh nữ này rất thông minh, hơn nữa tâm tư rất nhiều, dù gì thì Lục Vô Trần cũng không chán ghét loại người này, chỉ cần có thể trung thành tận tâm là được.
Dù sao, thân là thượng vị giả, mỗi ngày đều có một nữ tử diễm tuyệt quần phương cố đoán tâm tư của ngươi, muốn lấy lòng ngươi... Điểm này, đổi lại là ai cũng không có khả năng làm ngươi chán ghét.
Mộ Dao Thần oan ức: “Mặc dù ngài nói không cần nóng vôi, nhưng ta chỉ là một thị nữ nho nhỏ, quyền sinh sát đều nằm trong tay điện hạ, làm sao có thể không sốt ruột được chứ?”
“Ái chà, còn biết học cách trêu đùa ta.”
Lục Vô Trần vỗ vòng eo của nàng một cái, Mộ Dao Thần đỏ mặt, vội vàng nhìn bốn phía. Nhưng trưởng lão tông chủ chung quanh đều là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, căn bản cũng không có nhìn về phía hai người bọn họ cái nào.
Đùa thôi chứ đều là một đám hồ ly lão luyện, chuyện gì có thể nhìn, chuyện gì có thể nói vẫn phải biết phân định rõ ràng.