Trong phòng.
Tiếng nước ào ào vang lên.
Lục Vô Trần vẫn ngồi trên ghế bạch ngọc, thế nhưng trước mặt hắn đã có thêm một bóng dáng mặc bạch y.
Mộ Dao Thần quỳ trước ghế dựa, cơ thể mềm mại của nàng khẽ run rẩy.
Lúc này đây, đôi bàn tay trắng thon của nàng đang nhẹ nhàng xoa nắn hai chân Lục Vô Trần.
Hình ảnh này nếu truyền ra ngoài thì không biết sẽ khiến biết bao người kinh sợ.
Đường đường là Thiên Thủy thánh nữ, từ nhỏ tới lớn đã khiến vô số người tha thiết ước mơ, vậy mà lại rửa chân cho Lục Vô Trần?!
Chuyện hôm nay cũng là điều vô cùng nhục nhã với Mộ Dao Thần, vậy nhưng nàng cũng chẳng có cách nào khác, chỉ đành cam chịu.
Với sự nhục nhã này, một cảm giác xấu hổ kì lạ lờ mờ xuất hiện trong đầu nàng, nó khiến bản thân Mộ Dao Thần cũng không nhận rõ là căm ghét hay là cảm giác gì khác.
"Ting!"
"Thu phục Thánh nữ Tử Sắc Khí Vận làm nô bộc, nhiệm vụ hoàn thành."
"Thưởng ba giọt tinh huyết Cổ Long."
"Ting! Ký chủ làm việc hoang đường, lời nói bá đạo, phù hợp với khí chất của nhân vật phản diện, giá trị nhân vật phản diện: xứng đáng + 500."
Hai tiếng "ting" liên tiếp vang vọng bên tai, mắt Lục Vô Trần sáng lên.
Rốt cuộc cũng chờ được rồi.
Một loạt lời nói cũng như hành động công kích của hắn là để phá vỡ phòng tuyến trong lòng Mộ Dao Thần, khiến cho chính nàng nhận lấy thân phận "tỳ nữ nô bộc", từ đó trợ giúp cho Lục Vô Trần hoàn thành nhiệm vụ.
Bây giờ xem ra là có tác dụng!
"Đứng lên đi."
Lục Vô Trần lạnh nhạt lên tiếng.
Mộ Dao Thần run run, ngũ quan xinh đẹp xuất chúng lúc này có vẻ ngơ ngác khiến người ta đau lòng.
Lục Vô Trần chẳng thèm quan tâm tới nàng, hắn đã nhìn ba giọt tinh huyết Cổ Long trong túi quà thưởng.
Đồ tốt đấy!
Dù rằng đây là trong thế giới Đại Hoang thì sức mạnh của rồng cũng là thứ bá đạo đến khủng bố.
Trong Đại Hoang có vô số long thú với địa vị cực thấp, thậm chí các đại thánh địa, thế gia cũng có sủng vật mang dòng Long Huyết.
Nhưng Cổ Long thì khác!
Đó là máu của rồng Đế Quân với tuổi thọ vạn năm được sinh ra vào buổi đầu hỗn độn, là tổ tông của vạn loại rồng, chỉ một giọt máu thôi cũng đã mang sức mạnh cực kì khủng bố.
"Ngươi ra cửa đứng đi." Lục Vô Trần ra lệnh.
Mộ Dao Thần ngẩn người.
Hắn không bắt mình thị tẩm?
Mộ Dao Thần cứ tưởng rằng đêm nay mình sẽ chạy trời không khỏi nắng.
Nhưng bây giờ...
Chẳng lẽ giá trị của mình thật sự không hề có bất kì chút hấp dẫn nào với Lục Vô Trần sao?
Trước đây, Mộ Dao Thần cực kì tự tin với dung nhan và dáng vẻ của mình, nhưng hôm nay nàng phát hiện ra chúng không có bất kì ưu thế nào trước mặt Lục Vô Trần.
Đây là con trai của Đại Đế sao?
Nàng nở một nụ cười thảm thương, từ từ đi ra cửa rồi đứng một bên.
"Nên dùng tinh huyết Cổ Long thôi."
Lục Vô Trần không lãng phí thời gian.
Vèo.
Hắn vừa nghĩ, một giọt máu vàng kim chói mắt đã nổi trong lòng bàn tay.
Giọt tinh huyết Cổ Long này chỉ vừa hiện ra đã lập tức kéo theo cả một nguồn sức mạnh mênh mông.
Ầm ầm!
Dường như có cả dãy núi nát tan, rồng ngâm từng đợt mang theo sức mạnh Thượng Cổ.
"Nuốt!"
Lục Vô Trần lên tiếng, nuốt tinh huyết Cổ Long xuống.
Trong nháy mắt, một sức mạnh kinh khủng nổ tung trong cuống họng hắn, vô số Long lực khủng khiếp phun trào như xả đập lũ, chúng chảy xuôi theo tứ chi bách hài của hắn.
Cùng lúc đó, một cảm giác huyền diệu cũng sinh ra trong đầu hắn.
Dường như hắn có thể thấy được hình ảnh Cổ Long sinh ra trong thiên địa hỗn độn, rút lấy sức mạnh của Hoang Cổ.
Rất nhiều cảm ngộ ùa vào đầu hắn.
Lục Vô Trần biết rằng đây là biểu hiện của việc đã hoàn toàn luyện hóa được sức mạnh rồng.
Trong tinh huyết Cổ Long này không chỉ ẩn chứa sức mạnh đơn thuần mà còn có rất nhiều thể ngộ từ thời Thượng Cổ, nếu như có thể cảm ngộ một chút thôi cũng đã là sự giúp đỡ cực lớn cho bản thân rồi.
Hắn lập tức nuốt nốt hai giọt tinh huyết còn lại.
Toàn bộ sức mạnh rồng trong ba giọt tinh huyết Cổ Long bùng nổ, sau khi được Lục Vô Trần luyện hóa, chúng dung nhập vào bản thân hắn.
Sơn Hải Đại Đế kinh mà hắn tu luyện đã vận chuyển hết công suất, hấp thu sức mạnh rồng ẩn bên trong tinh huyết.
Bên ngoài cung điện của thánh địa Thiên Thủy.
Mộ Sơn cùng một đám trưởng lão đứng dưới chân núi.
Thánh chủ Mộ Sơn chần chừ, ông ta nhìn vào bên trong hành cung.
Chẳng nhẽ thật sự phải
Tuy Mộ Sơn biết được danh tiếng lợi hại của Đại Đế, thế nhưng trước sự cung phụng và khuyến khích của vô số trưởng lão, chuyện lần này liên quan tới tính mạng của tất cả bọn họ, tất nhiên sẽ phải nghiêm túc.
Dưới ngàn vạn lời nói, Mộ Sơn cũng dao động.
Chi bằng dùng chiêu hiểm?
Bắt giữ Lục Vô Trần trước, đảm bảo hắn rời khỏi Đại Thiên Đạo vực rồi tính sau.