• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng ngước đôi mắt lập loè lên, khuôn mặt kỳ vọng.

“Mang ngươi đi theo?”

Lâm Phong nhíu chặt đôi mày, trong lòng có chút khó chịu.

Một tiểu thị nữ như nàng, sao mà nói nhiều như vậy.

Lâm Phong bị giam giữ mấy ngày liên tiếp, chịu đủ loại tra tấn, nếu như là ngày thường, hắn đã bạo phát cơn giận rồi, nếu không phải Lâm Nhu đang có linh đan mà hắn cần, Lâm Phong đã không phải nhẫn nhịn như bây giờ. Lâm Phong hơi trầm ngâm, mở miệng nói: “Tiểu nhu, tình hình hiện tại của ta ngươi cũng thấy rồi đấy, một mình ta chạy thoát đã quá sức rồi, mang thêm một người càng không có khả năng.”

“Nhưng mà ngươi yên tâm, ngươi cứ ở lại thánh địa Thiên Thủy chờ ta, một ngày nào đó ta nhất định sẽ trở về!”

Hắn cố nặn ra một nụ cười hiền hậu, muốn tạm thời trấn an tiểu thị nữ. Hắn biết tiểu thị nữ này từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng nghe lời hắn, lần này chắc chắn cũng không thành vấn đề.

Tia sáng trong đôi mắt Lâm Nhu dần dần vụt tắt, thứ mà Lâm Phong không phát hiện ra, vẻ mặt của nàng bỗng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, sau đó im bặt, không nói gì thêm.

Nàng duỗi tay đưa đan dược cho Lâm Phong.

Quá Thái Nguyên tiên đan vừa vào miệng đã tan ngay lập tức.

Lâm Phong chỉ cảm thấy linh nguyên đang sôi trào trong cơ thể, nội phủ vốn khô cạn trong cơ thể nhanh chóng được lấp đầy như hạn hán gặp mưa rào, cơ thể hắn tỏa ra ánh sáng đầy lóa mắt.

Ngay sau đó, nội phủ vốn đang bị thương tổn của hắn bắt đầu khôi phục lại bằng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ.

Lâm Phong phanh một tiếng thoát khỏi gông xiềng.

“Ta ra ngoài rồi!”

Lâm Phong hưng phấn, khuôn mặt trở nên vặn vẹo: “Lục Vô Trần, ngươi chờ đấy, không giết chết ta là sai lầm lớn nhất của ngươi!”

“Không lâu nữa đâu, ta sẽ lại quay trở về!”

“Đến lúc đó, chính là ngày chết của các ngươi!”

“Thoát ra rồi!”

Lâm Phong vội vàng chạy ra ngoài.

Ra khỏi viêm quật, hắn chợt phát hiện Lâm Nhu không đi theo hắn.

“Ngươi làm gì vậy?” Lâm Phong nhíu mày, có chút bất mãn.

Lúc này, có người hét lớn.

“Ai?!”

Là đệ tử đang tuần tra thánh địa Thiên Thủy.

Lâm Phong biến sắc, không dám ở lại thêm, liều chết đâm thẳng vào đám người, xông ra ngoài.

Toàn bộ thánh địa Thiên Thủy đều được ra lệnh giới nghiêm, nhưng đợi đến khi bọn họ phát hiện ra, bên trong viêm quật đã không còn một bóng người.

Chuyện Lâm Phong chạy thoát khỏi viêm quật chỉ trong chốc lát đã lan truyền khắp toàn bộ thánh địa Thiên Thủy.

Mộ Sơn giận dữ, phái đệ tử đi lục soát khắp nơi, rõ ràng chỉ là một tên tàn phế nhưng lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, bọn họ có lục soát cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào còn sót lại.

Bên trong hành cung.

Mộ Sơn quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt trắng bệch: “Điện hạ, chuyện của Lâm Phong là lỗi của ta, ngài yên tâm, ta đã phái tất cả đệ tử của thánh địa ra, nhất định sẽ bắt được hắn.”

Mộ Sơn lo lắng sợ hãi không thôi.

Dù sao thì chuyện Lâm Phong chạy trốn, thánh địa Thiên Thủy không thoát khỏi liên hệ.

Ngày đó, điện hạ không giết chết Lâm Phong là đã nể mặt cho thánh địa Thiên Thủy bọn họ lắm rồi. Nhưng hiện tại, tên tàn phế đó lại trốn thoát được??

Lỡ như điện hạ có nghi ngờ… Cho rằng thánh địa Thiên Thủy bọn họ bằng mặt không bằng lòng, cố ý thả Lâm Phong chạy thoát, thì đúng là bọn họ xong rồi!

Hắn nhớ lại thảm trạng của thánh địa Cổ U trước đây, điện hạ trong cơn giận dữ đã hủy diệt cả tòa thánh địa chỉ trong vòng một nén nhang.

thánh địa Thiên Thủy không hề muốn có một kết cục như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK