Ban ngày, Chu Bát Lạp đi học như thường lệ.
Phòng học lớn xếp theo hình bậc thang, không quá quan trọng lựa chọn khóa học, mấy lớp ngồi lẫn với nhau, lão sư ở trên bục giảng đọc giáo án, học trò phía dưới hoặc là cúi đầu ngủ, hoặc là trong mộng gặp Chu Công, hoặc là gặp Chu Công ở hạp cốc, không có mấy cái nghe giảng bài.
Chu Bát Lạp quay đầu lại nhìn hàng xóm bên cạnh của mình, vị này càng là nhân tài, còn mang theo cái gối nhỏ tới đặt lên trên bàn nằm ngủ, hiển nhiên trước khi đến đã có chuẩn bị, gia tăng cho lớp học một chút cảm giác đời sống thường nhật.
Vị này cũng không phải là người ngoài, mà là một trong Tứ Đại Thiên Vương trong phòng ngủ của Chu Bát Lạp, Chúa ngủ gật, Thụ Lai Bảo.
Bổn sự đắc ý nhất của Thụ Lai Bảo đó là có thể ngủ, ban ngày ngủ, đêm ngủ, một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ y hận không thể ngủ ra hai mươi năm tiếng, cũng không biết y lấy ở đâu ra nhiều cảm giác buồn ngủ như vậy.
Nếu đặt ở người bình thường, ngủ cũng chỉ có lúc, ngủ nhiều quá còn dễ gây đến đau đầu do thiếu dưỡng khí, còn dễ bị mất ngủ, y thì không, càng ngủ càng mê, thường xuyên ngủ không tỉnh được, ngủ một lần liền giống như vĩnh biệt cõi đời vậy.
Một vị thần ngủ say ở ngay trong phòng ngủ của mình, mấy người bọn hắn mỗi ngày đều lo lắng, sợ sáng sớm ngày nào đó phát hiện gọi mãi y không tỉnh được, toàn bộ ký túc xá liền phải đóng cửa.
Chu Bát Lạp nhìn một chút tên thần ngủ đang chảy ròng ròng nước miếng, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, nhịn không được ghé vào lỗ tai y hỏi:
"Thụ Bảo, hôm nay mơ cái gì a."
Thụ Bảo nói mớ, trong miệng hàm hàm hồ hồ nỉ non nói: "A sao sao. . . Biển trời thịnh yến. . . Tới. . . Lão Chu. . . Ca mang ngươi đi du thuyền. . . Nhìn hai trăm cô siêu mẫu này. . . Đều là Little Girl của ca . . ."
Ta nói là mơ mộng hão huyền a, ngươi cũng đủ hão huyền, hai trăm siêu mẫu, khó trách mỗi ngày đều không chịu tỉnh lại a, ngươi này trên ý nghĩa thuộc về tinh thần vật lý song trọng, sống ở trong mộng.
Chu Bát Lạp nghe Thụ Bảo nói có du thuyền có siêu mẫu, vui đến quên cả trời đất, cũng yên lòng, quay đầu liếc mắt quan sát những bạn học khác trong phòng học.
Bữa nay hắn đi học là để thử Vọng Khí Thuật bản nâng cấp.
Trong trò chơi dùng cái nhọt của Sinh Tử Gia, Vọng Khí Thuật thăng cấp tiến hóa thành công, biến thành Vọng Khí Thuật Ô Uế.
Dựa theo văn bản miêu tả trong trò chơi mà nói, thì hẳn là tăng thêm công năng gì đó, cấp bậc tục thuật cũng tăng lên, từ "Phàm phẩm" tăng lên tới "Ưu lương".
Chỉ là, hôm nay Chu Bát Lạp một mực dùng từ lúc ra khỏi ký túc xá đến tận bây giờ, lại thủy chung không phát hiện biến hóa nào cả.
Khí màu xám tro đại biểu vận rủi, khí màu lục là sinh bệnh, màu hồng đào hoa, màu đỏ là huyết quang tai ương, vốn dĩ Vọng Khí Thuật nguyên bản, cũng có thể thấy bốn loại khí này, hôm nay dùng Vọng Khí Thuật bản mới nhìn từ sáng cho tới trưa, cũng chỉ có bốn loại này.
Thăng cấp này là thăng đến yên lặng, Chu Bát Lạp cũng hoài nghi phải chăng là có bug, thẳng đến giữa trưa, đụng phải một chuyện, hắn mới phát hiện công năng của Vọng Khí Thuật Ô Uế.
Giữa trưa Chu Bát Lạp mới từ nhà ăn ăn cơm uống nước xong xuôi, trên đường quay về ký túc xá, bị hai học muội ngăn lại xin giúp đỡ.
Chu Bát Lạp nghĩ cũng không cần nghĩ, cái này tám phần là hiệu quả của dây chuyền Táo Vương Gia, mỗi ngày đều có phiền phức mới tới cửa.
Đương nhiên, dạo gần đây Chu Bát Lạp cũng đã thử tìm tòi, cũng phát hiện một chút quy luật, nếu như hắn xử lý xong sự kiện tìm tới cửa, thì sau đó hiệu quả của dây chuyền Táo Vương Gia ở thực tế sẽ căn cứ theo sự kiện lớn nhỏ mà yên tĩnh mấy tiếng đồng hồ, hoặc là cả buổi, cả một ngày, đại khái là lâm vào trạng thái cooldown(hồi chiêu) đi.
Cho nên, hắn đi theo hai vị học muội.
Thật sự là lấy giúp người làm niềm vui, không phải là thấy học muội đáng yêu, liền có tâm tư không đúng đắn gì đó, cũng tuyệt đối không nghĩ tới muốn Wechat gì đó.
Hai vị học muội mang theo Chu Bát Lạp đi tới đằng sau lớp học, ở góc tường có một thùng giấy, vừa đi qua liền nhìn thấy, bên trong thùng giấy có một đám mèo nhỏ mới sinh không lâu.
Trong trường học thường có mèo hoang chó hoang, cái này đoán chừng không chừng chính mèo hoang sinh ra ở đây, nhưng mà vấn đề là, mặc kệ sống chết.
Bên trong thùng giấy, một ổ có 7-8 con mèo nhỏ, mỗi con đều đang cuộn mình lại, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, cũng không biết là do đói hay là do lạnh nữa, dù sao mắt thấy là không sống nổi.
Hai vị học muội là người phát hiện đầu tiên, nội tâm nữ sinh mềm nhũn không thể bỏ qua được, muốn cứu meo meo, lại không biết nên làm cái gì bây giờ, tìm người xin giúp đỡ, sau đó liền tìm được Chu Bát Lạp.
Chu Bát Lạp trông thấy tình huống trước mắt, đồng thời hắn rốt cuộc cũng phát hiện chức năng mới của Vọng Khí Thuật Ô Uế.