"Ôi!!! Đang là ban ngày đấy, hai người liền dính vào nhau rồi."
Một vị thiếu phụ từ phía sau tới đây, khoác tay lên vai Chu Bát Lạp và Nhiễm Thu Nhiên, từ giữa hai người thò đầu ra, không nín được cười, vừa rồi không chừng đã trốn trong cái ngõ ngách nào đó để lén lút nhìn trộm hai người cả buổi.
"Tiểu tử, nhất ngươi rồi nha, nhìn rất thành thành thật thật, nhưng tiểu tâm tư thật nhiều à nha, rất biết cách đó."
Ngón tay có làm nail của Lý Yến ấn vào mặt Chu Bát Lạp, vừa cười vừa nói.
Chu Bát Lạp thần du thiên ngoại, nghe không hiểu, nghe không hiểu nha.
"Yến Nhi tỷ, đây là nơi công cộng, chú ý hình tượng."
Biểu cảm Nhiễm Thu Nhiên rất đứng đắn, lời nói cũng rất đứng đắn, ý đồ dùng vẻ đứng đắn che giấu tiểu tâm tư của mình, nhưng lúc lấy tay của Yến Nhi tỷ từ bờ vai Chu Bát Lạp vuốt xuống, đã lộ rõ mất rồi.
Ha ha, còn bảo vệ đồ ăn, người trẻ tuổi thật thú vị, Yến Nhi tỷ cười thỏa mãn, lớn tuổi rồi, liền thích xem những cái này.
Sở dĩ hôm nay Yến Nhi tỷ có mặt ở đây là vì những thứ lắp đặt cho buổi tiệc tối hôm nay gồm sân khấu, đài khung cùng thiết bị âm thanh, đều được thuê từ Hải Thanh Nhạc Khí Hành của Yến Nhi tỷ.
Dùng giá thị trường thuê mà nói, thì thuê một bộ mỗi ngày phải tiêu tốn 5-6 vạn, thêm lắp đặt, tập luyện cùng biểu diễn chính thức, thì phải dựa theo hai ngày mà tính, đó chính là hơn 10 vạn.
Số tiền kia, trường học không hề cấp.
Tài chính cho buổi tiệc đón người mới chủ yếu đến từ hội sinh viên tự tổ chức, chủ yếu là nhóm chiêu sinh làm cùng hội sinh viên, cầm đầu trong đó chính là bộ phận đối ngoại của hội sinh viên, dẫu sao "Kiếm tiền" là nhiệm vụ của bọn họ.
Nhưng mà số tiền 10 vạn, đối với đoàn nhóm sinh viên thông thường mà nói, cũng không phải là một số tiền nhỏ rồi, trước giờ đều không chi tiêu lớn như vậy, hội họp nhỏ với nhau là được rồi, sở dĩ hai năm qua liền có thể làm liên hoan đón người mới càng lúc càng lớn, càng ngày càng hoành tráng, đều phải nhờ tới sự giúp đỡ của lão đại bộ phận đối ngoại, Nhiễm Thu Nhiên.
Như bộ thiết bị tốn 10 vạn để thuê này, chính là nàng dựa vào quan hệ cùng với lão bản Lý Yến của Hải Thanh Nhạc Khí Hành, cho mượn miễn phí.
Bất quá cái này cũng chỉ là một góc của băng sơn mà thôi, còn có bách đoàn đại chiến, đại hội thể dục thể thao, thi chạy... Các loại hoạt động của đại học, Nhiễm Thu Nhiên dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tích góp rất nhiều quan hệ với các nhà tài trợ, năm trước bộ phận đối ngoại được xưng là bộ phận đối ngoại mạnh nhất trong lịch sử của trường đại học, cũng là bởi vì có một người đại lão là Nhiễm Thu Nhiên nhấc nó lên.
Đây là khác biệt giữa người với người, nếu như như Hoàng Đào suy nghĩ ai bê bàn tích cực thì người đó liền ưu tú, vậy đại khái thử đổi vị trí ngồi một chút, nhìn xem ngươi có thể làm được tới chức hội trưởng hay không.
Hoàng Đào rất chịu khó nghe lời và chịu khó làm việc, so sánh với Chu Bát Lạp lười như chó, nhưng cho dù Hoàng Đào sắp xếp hết bàn và bông hoa ra, Yến Nhi tỷ cũng sẽ không tới gần khoác vai gã, tuy rằng rất tàn khốc, nhưng đây là chân tướng của xã hội.
Công nhân lắp đặt đang ở bên trong lắp đặt sân khấu và điều chỉnh thử âm hưởng, Nhiễm Thu Nhiên cùng Yến Nhi tỷ vừa đi tới giám sát vừa nói chuyện riêng, Chu Bát Lạp nghe không hiểu, lấy cớ làm việc chuồn đi.
Chu Bát Lạp nói đi làm việc, nhưng thật ra chính là lười biếng đi bộ, không may đi bộ ra ngoài cửa, trùng hợp trông thấy một thân ảnh lén lén lút lút quen thuộc.
Chu Bát Lạp vốn định ra vẻ không biết, quay đầu muốn đi, nhưng đối với phương vừa trông thấy hắn, còn nhận ra: "Ài! Là ngươi?"
Nhiễm Chí Thành liền đi lên, một phát bắt được cánh tay Chu Bát Lạp, giữ người lại, vẻ mặt tươi cười, cười nhe răng nói:
"Ngươi là bạn trai của khuê nữ nhà ta đúng không?"
"Ta không phải, ngươi đừng có nhận bừa thân thích."
Chu Bát Lạp mặt không cảm xúc đẩy ra, một mặt ngươi là ai? Ta không biết ngươi, đừng có tới gần, thật là ghê tởm.
"Ai nha, không dám thừa nhận sao, ngày đó chính ngươi bắt lấy cánh tay của ta để ra mặt cho nha đầu kia, ta đã nhớ kỹ mặt của ngươi rồi, ngươi trốn không được, tiểu tử, lúc ấy lực tay của ngươi rất lớn nha."
Nhiễm Chí Thành cười bỉ ổi, vỗ vỗ Chu Bát Lạp, vẻ mặt ta nắm chắc ngươi rồi.
"Tiểu gia hỏa rất có phúc mới cua được khuê nữ của ta nha, khuê nữ của ta vừa xinh đẹp lại vừa có tiền, ngươi nói ngươi không phải cảm tạ người cha này sao?"
Chu Bát Lạp cau mày: "Ta nghe nói lúc Nhiễm hội trường tám tuổi ngươi liền viết giấy nợ không xuể, vứt nhà bỏ con đi trốn nợ khắp nơi, Nhiễm Thu Nhiên chính mình phấn đấu đến bây giờ, liên quan cái đếch gì đến ngươi?"
Nhiễm Chí Thành lắc đầu nói: "Ngươi suy nghĩ như vậy là tầm mắt nhỏ rồi, ta với vai trò là người làm cha mẹ, nếu không có người cha này thì có thể có nàng sao, không phải ta sinh nàng ra, nàng có thể có thành tựu hôm nay sao, ngươi nói không liên quan cái chó gì tới ta được hả?"
Chu Bát Lạp nghe vậy nheo mắt lại, nói: "Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, những lời ta nói ngày đó ở cửa hàng, ngươi một chút cũng không nghe lọt tai sao."
Nhiễm Chí Thành xoắn xoắn tay cười, bản chất vô lại hiển lộ rõ ràng: "Ta đã nói với ngươi, cha mẹ của ngươi luôn là cha mẹ của ngươi, máu mủ liên thân, nàng là thân cốt nhục của ta, liên hệ máu mủ không thể cắt được. Khuê nữ không được chọn cha, có bao nhiêu bẩn thỉu nàng đều phải gánh, nói khó nghe chút, nếu ngày nào đó ta muốn uống máu ăn thịt của nàng, nàng với tư cách là khuê nữ, cũng phải hiếu kính cho ta."
Cái này không giống như lời mà người làm cha mẹ có thể nói ra được, Chu Bát Lạp lắc đầu, quả thật, hài tử không được chọn cha mẹ, có chút thời điểm bi kịch của nhân sinh đã định sẵn ngay ngày được sinh ra rồi.
Nhiễm Chí Thành hoàn toàn vạch mặt: "Ngươi cho ta ít tiền, không nhiều, trước cho ta 2000, ngươi chơi khuê nữ của ta liền cho cha nàng ít tiền, cũng không quá phận đi, huống chi ngươi có thể đi xin nàng, hiện tại nàng rất có tiền, ngươi đòi nàng tiền nàng khẳng định đưa cho ngươi, chờ khi nào thiếu tiền ta lại tới tìm ngươi, hai ta phối hợp."
Chu Bát Lạp dùng ánh mắt như nhìn đồ bỏ đi để nhìn lão: "Không có tiền."
"Không có tiền? Ngươi phải nghĩ kỹ, không có tiền ta liền nằm vạ một cái xuống mặt đất, ta sẽ làm ồn ào ở đây, ai tới hỏi thì ta liền nói cho người đó biết ta là cha của Nhiễm Thu Nhiên, khuê nữ bất hiếu không nuôi dưỡng người cha này, ta náo loạn để cho lão sư và các sinh viên đều đến xem, dù sao ta không ngại mất mặt, ta xem thử xem nàng có da mặt dày như ta hay không, còn muốn có thể diện trong trường học nữa không."
Nhiễm Chí Thành là một tên vô lại có nội tâm thối nát, đánh bạc vài chục năm, là một con ma bài bạc, không coi con gái như con mình, ngươi trông chờ lão có chỗ nào tốt.
Nếu đặt ở người bình thường, bị lão dính vào liền đau đầu muốn chết, tính tình ai mà mềm yếu chút liền đi cầu cứu Nhiễm Thu Nhiên, tính tình cứng rắn chút liền xung đột huyên náo loạn lên, nhưng với Chu Bát Lạp, hắn nhìn Nhiễm Chí Thành một chút, chỉ nói một câu như vậy:
"Vậy ngài phải bảo trọng thân thể, đừng ngã bệnh."
Chu Bát Lạp nói xong, xoay người rời đi, cũng không thèm để ý đến lão.
Nhiễm Chí Thành đầu tiên là sững sờ, vẻ mặt lập tức biến sắc, xú tiểu tử không thèm coi lời nói của ta ra gì đúng không, ngươi làm như ta không dám làm, coi ta chỉ hù dọa ngươi thôi đúng không? Ngươi xem ta không bắt ngươi quay về, náo loạn một hồi khó xử cho các ngươi xem.
Nhiễm Chí Thành không biết xấu hổ, trong lòng vừa nghĩ như vậy, liền định khóc lóc om sòm ngay tại chỗ để cho khuê nữ mất hết thể diện, nhưng chưa kịp nghĩ xong, còn chưa có làm xong vận động nóng người, liền đột nhiên cảm giác thấy trong bụng ọt ọt rồi có một trận dời sông lấp biển ập đến, đau mót khó nhịn vô cùng!
"Ài ôi!!!! Ài ôi!!!! A! Đau bụng quá!"
Ài ôi!!! Không được! Cơn đau tới vừa vội vừa nhanh, Nhiễm Chí Thành cảm giác hậu môn lập tức không thể kẹp được nữa, phải nhanh chóng tìm một cái nhà xí!
Nhiễm Chí Thành đau bụng không nhịn được nữa, lúc này cũng bất chấp với việc đòi tiền khuê nữ, chạy trước đi tìm nhà xí, lão nghĩ chờ lão xả xong, dễ chịu hơn một chút sẽ lại đến đòi tiền, nhưng lão không thể tưởng được...
Vừa ngồi, liền kéo dài 3 ngày.
Cổng sân, Chu Bát Lạp nhìn Nhiễm Chí Thành chạy đi tìm nhà xí, lại nhìn vật trong tay mình.
"Ấm sinh bệnh, một trong mười hai ngưu quỷ xà thần cổ xưa, Nam Dương Tà Linh Chân Quân, cái ấm có thể thi pháp thuộc đền miếu, sau khi dùng có thể khiến cho người ta sinh bệnh nằm trên giường ba ngày."
Cái ấm Chu Bát Lạp lấy được từ dưới cái giếng cổ ở Thiêu Hương Trấn, nằm trong khoản tiền tài của người chết, trong đó có ba cái ấm sinh bệnh, không nghĩ tới bây giờ đúng lúc dùng một cái.
...