Chu Bát Lạp đã phạm vào một cái sai lầm, sai lầm đã tin theo nữ lãnh đạo còn thanh xuân của mình, cho rằng nàng thật sự muốn vào ngày nghỉ cuối tuần để tăng ca, đúng là tư duy của người làm công, bố cục còn nhỏ quá, lãnh đạo cho thêm một cái búa a.
Bên trong cửa hàng, Nhiễm Thu Nhiên cùng Yến Nhi tỷ tay khoác tay cao hứng đi dạo tới từng cửa hàng, Chu Bát Lạp đằng sau ôm bao lớn bao nhỏ, cầm túi xách cho hai nữ nhân, giờ thì biết cái gì gọi là công quyền dùng riêng nha.
Nhưng Chu Bát Lạp lý luận cùng Nhiễm Thu Nhiên, nói ngươi dùng việc thương lượng với nhà tài trợ lừa ta tới, phải chăng không phù hợp, Nhiễm Thu Nhiên tự tin mười phần nói, ai lừa ngươi chứ? Yến Nhi tỷ là lão bản của Hải Thanh Nhạc Khí Hành, tiền thuê sân khấu âm thanh mỗi ngày là năm vạn, nàng miễn phí cho chúng ta dùng, nàng không phải nhà tài trợ sao?
Ahhh, Chu Bát Lạp lại không phản bác được.
Giữa trưa, hai nàng tìm một cái nhà hàng nổi tiếng trên mạng ăn cơm.
Hai nữ nhân vừa ăn vừa nói chuyện vô cùng nồng nhiệt, Nhiễm Thu Nhiên cho Yến Nhi tỷ nhìn trên điện thoại di động, là video mấy hôm trước nàng quay, ổ miêu miêu trong ký túc xá của nàng.
"Ai nha! Thật làm người ta siêu lòng a!"
Yến Nhi tỷ nhìn một đống mèo đáng yêu ở bên trong video, khuôn mặt ục ục, lè cái lưỡi ngắn ra liếm, chen lấn nhau ở trước màn ảnh, kêu to một tiếng đáng yêu.
"Tặng cho ngươi một con chịu không?"
"Ai nha, ta cũng muốn, nhưng tiểu tử trong nhà chúng ta không được, nó dị ứng đối với cái đồ vật này, hơn nữa mẹ chồng của ta cũng không cho, năm nay chuẩn bị đẻ, bên nhà chồng để ý lắm."
"YAA.A.A.., chuẩn bị có hài tử rồi sao?"
"Ài, sắp rồi, ta đây còn cảm thấy mới tốt nghiệp không bao lâu đây, nhoáng một cái, cũng thành tiền bối rồi."
"Chậc chậc, suy nghĩ một chút về sau Yến Nhi tỷ ngươi khi đi chơi mang theo một bạn nhỏ, ta nên gọi ngươi một tiếng a di rồi."
"Ngươi chớ nói ta, ngươi cũng nhanh thừa dịp còn sớm, đỡ cho ngươi luôn nhắc tới, ê ê ê, nghe thấy chưa, cái kia... Tiểu Chu a, cố gắng lên nha."
Nghe không hiểu, nghe không hiểu, Chu Bát Lạp vùi đầu ăn cơm, không hiểu hai nữ nhân đang nói chuyện gì.
Buổi chiều, hai nữ nhân lại là đi tìm địa phương vui vẻ, xem chiếu bóng xong đi ktv, xong rồi tiếp tục đi dạo phố, toàn bộ hành trình của Chu Bát Lạp, là làm cái giỏ xách đi theo phía sau hai nữ nhân mua mua mua.
Trên đường, Yến Nhi tỷ đi phòng vệ sinh, còn thừa lại hai người bọn họ, Chu Bát Lạp thật vất vả mới có cơ hội ngồi vào ghế của trung tâm thương mại nghỉ ngơi, Nhiễm Thu Nhiên đi giày cao gót tới trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói:
"Có mệt không, ta xách giúp ngươi một chút?"
Chu Bát Lạp nhìn nàng có chút hả hê, trên mặt thể hiện ra chuyện buổi sáng còn chưa có xong, còn rất ghi nhớ a.
"Không dám để cho lãnh đạo xách."
"Hứ, lúc này còn giả vờ thành thực."
Nhiễm Thu Nhiên dùng hai tay vuốt trụ váy từ đùi ra sau, ngồi xuống bên cạnh Chu Bát Lạp, nhìn hai tay hắn bị giỏ xách chiếm, đưa cốc trà hoa quả và ông hút vừa mua tới miệng hắn.
"Tự ta có thể uống."
"A?"
Chu Bát Lạp im lặng, duỗi miệng tới hút hai phần nước trong cốc trà hoa quả Nhiễm Thu Nhiên đang cầm, một màn hai người đúc cho nhau ăn, vừa lúc bị Yến Nhi tỷ vừa ra khỏi phòng vệ sinh nhìn thấy.
Ôi chao, vẻ mặt Yến Nhi tỷ cười rất vui.
Nhiễm Thu Nhiên thoáng cái liền đỏ mặt, Chu Bát Lạp ngược lại không phản ứng gì, hắn là người da mặt dầy dầu muối cũng không tiến vào được, nghe không hiểu, nghe không hiểu, dù sao cũng là nghe không hiểu.
Đang lúc bầu không khí vô cùng tốt, chẳng ai ngờ rằng, sau đấy, liền phát sinh chút ngoài ý muốn.
"Nhiên Nhiên? là ngươi phải không Nhiên Nhiên?"
Một thanh âm không hài hòa đột nhiên chen vào, Nhiễm Thu Nhiên vừa nghe cái thanh âm này, giống như chợt nhớ lại cơn ác mộng kinh khủng nào đó đã khắc sâu vào trong lòng, toàn thân run lên, sắc mặt đột biến.
Chu Bát Lạp ở bên cạnh, đương nhiên chú ý tới dị thường của Nhiễm Thu Nhiên, nghi ngờ hỏi làm sao vậy.
Theo tiếng nhìn lại, người đến là một cái lão thúc hơn bốn mươi tuổi, diện mạo hốc hác vô cùng, toàn thân có chút lôi thôi, tuy rằng đã có tuổi tác, nhưng nhìn ngũ quan và lông mày, có thể mơ hồ nhìn thấy có vài phần tương tự với Nhiễm Thu Nhiên.
"Ngươi tới làm gì, ta không phải đã nói rồi sao, ngươi không phải cũng đã đáp ứng, không gặp nhau nữa, đừng có tới tìm ta nữa."
Khi Nhiễm Thu Nhiên nói chuyện hình như đang cố hết sức làm cho suy nghĩ của mình bình tĩnh trở lại, nhưng khi lời ra khỏi miệng vẫn không ngừng run rẩy.
"Nhiên Nhiên, đừng nói như vậy..."
"Ngươi câm miệng!"
"Nhiên Nhiên! Ngươi giúp cha đi! Ngươi bây giờ có tiền như vậy! Một lần cuối cùng! Ta cam đoan đây là một lần cuối cùng! ..."
"Cút đi!"
Nhiễm Thu Nhiên rút cuộc nhịn không được rống lên, khiến cho không ít người qua đường bên trong cửa hàng nhìn qua bên này, trong lòng tự nhủ phát sinh cái gì.
Chu Bát Lạp hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, Yến Nhi tỷ bên cạnh ngược lại là hình như rõ ràng chút nội tình, đi lên hoà giải.
"Ngươi đừng kích động Thu Nhiên, thúc cũng bớt tranh cãi đi, chúng ta đi một chỗ tĩnh táo một chút, tìm một chỗ ngồi xuống từ từ nói, thúc ngươi xem nhiều người nhìn như vậy, ngài đừng để cho Thu Nhiên khó coi như vậy, có chuyện từ từ nói."
Yến Nhi tỷ ở bên cạnh khuyên, vừa đẩy ra lão thúc hùng hổ dọa người, vừa trấn an cảm xúc của Nhiễm Thu Nhiên.
"Chu Bát Lạp, ngại quá, ta có chút việc cần phải xử lý, hôm nay ngươi về trường học trước đi."
Nhiễm Thu Nhiên tỉnh táo lại, trước nói với Chu Bát Lạp, sau đó nói với lão thúc kia, chúng ta đi tới quán cà phê bên cạnh nói chuyện, Yến Nhi tỷ cũng cầm túi xách đi theo, trước khi đi quay lại nói với Chu Bát Lạp:
"Tiểu Chu ngươi về trước đi, hôm nay thật xin lỗi."
Mấy người vội vàng đi xa, đi tới quán cà phê tỉnh táo lại, ngồi xuống nói chuyện.
Chu Bát Lạp ngồi đó gãi gãi đầu, cứ như vậy cho mình ra ngoài.
Hắn nhìn trong quán cà phê xa xa, Nhiễm Thu Nhiên đang tranh cãi cùng lão thúc, nhưng mà quá xa, còn cách một bộ cửa kính, hắn căn bản không nghe được bọn họ nói cái gì.
Ặc, nắm tay Chu Bát Lạp mở ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một con Kim Mao Thử Tặc mượt mà, sai nó đi nghe một chút.
Kim Mao kêu chi chi một tiếng, liền giống như tia chớp, lập tức liền tan biến ở trong lòng bàn tay Chu Bát Lạp, không còn bóng dáng.
Lúc xuất hiện lại, đã là ở bên trong bồn hoa trên bàn của quán cà phê rồi, không một ai chú ý, một cái đầu chuột nho nhỏ thò ra, một đôi tai lớn vểnh lên nghe ngóng.
Ngũ giác tương thông, Chu Bát Lạp nhắm mắt, tĩnh tâm lắng nghe.