Phật âm của Từ Bi Gia, cũng giống cái nhọt của Sinh Tử Gia lần trước, lại là nguyên liệu thăng cấp tục thuật.
Chu Bát Lạp không suy nghĩ nhiều, ném vào bên trong Vọng Khí Thuật, Vọng Khí Thuật như là một cái lò luyện lớn, cái gì đều có thể ném vào đó, hơn nữa hắn cũng mới chỉ có một cái tục thuật này mà thôi, quả thật không có lựa chọn nào khác.
"Ngươi đánh vỡ cá gỗ, phật âm mà Từ Bi Gia lưu lại lọt vào tai ngươi, quy tắc của Từ Bi hòa tan với huyết nhục của ngươi, độ hóa tục thuật của ngươi."
"Thăng cấp Vọng Khí Thuật Ô Uế thành công."
"Vọng Khí Thuật Ô Uế (siêu tốt), Vọng Khí Thuật sơ sài của Thiên Sư Pháp Đạo hệ miếu, đã bị quy tắc sinh tử của Sinh Tử Gia ô nhiễm, đã được Phật âm của Từ Bi Gia độ hóa, cho nên đã hình thành một loại tục thuật thuộc riêng về ngươi."
Chu Bát Lạp thật sự không có sức để đi mắng cái đại chiêu thoạt nhìn tự như đặc biệt, hợp thể biến thân giống trong phim này, lại có cái tên vừa dài vừa quái dị, chắc là cộng cả hai cái vào đi, nghĩ về mặt tốt, nói không chừng lần sau nó thăng cấp, tên lại trở nên dài hơn nữa thì sao.
"Thực Cốc Giả đã sơ ý chủ quan a, ngươi đang đắm chìm trong vui sướng vì đã có được thu hoạch ngoài ý muốn, cho nên ngươi không phát hiện ra dưới Thủy Quỷ Hà đã có cánh tay đưa về phía ngươi."
"Ùm, ngươi bị kéo vào Thủy Quỷ Hà."
"Ùng ục ục, ùng ục ục..."
"Ngươi đã chết."
Sặc, con quỷ nước nào không có võ đức như vậy, đi tập kích một tên Thực Cốc Giả nghèo kiết xác như ta, Chu Bát Lạp lại thấy mình bị chết đuối.
Được, offline, tắt trò chơi, mở Wechat xem.
Nhóm thông báo hội học sinh bộ phận đối ngoại: @tất cả mọi người, 9h sáng hôm nay, tập hợp tới trung tâm sinh hoạt của đại học, bố trí sân khấu của đêm liên hoan đón người mới.
Hả? Bây giờ là mấy giờ? Đêm qua Chu Bát Lạp uống rượu cùng Lâm Dục Tĩnh, lúc quay về ký túc xá cũng đã trễ, hôm nay ngủ quên mất rồi, nhìn nhìn thời gian, bây giờ đã 9 rưỡi.
Nhìn vào Wechat một cái, quả nhiên, Nhiễm hội trường gửi tin nhắn riêng cho hắn, đã gọi tới nổ máy của hắn.
Nhiễm hội trường: Ngươi đang ở đâu? Không biết dậy sớm một chút sao?
Nhiễm hội trường: 9 giờ rồi, vì sao ngươi không xuất hiện?
Nhiễm hội trường: Muộn 5 phút, ngươi đang làm gì đó?
Nhiễm hội trường: Muộn 10 phút, Chu Bát Lạp, chẳng lẽ ngươi định để cho ta đi tới ký túc xá tìm ngươi?
Nhiễm hội trường: Muộn 15 phút, Chu Bát Lạp, ngươi được lắm, không thèm trả lời Wechat của ta đúng không.
Xuống dưới vẫn còn nữa, nhưng Chu Bát Lạp không nhìn nữa, dù sao nội dung cơ bản đều giống nhau, biết rõ nộ khí của đối phương đã chồng lên rất cao là được rồi.
Chu Bát Lạp: Đêm qua chơi game ngủ quá muộn, vừa tỉnh ngủ, không để ý tin nhắn, bây giờ ta đi qua ngay.
Nhiễm hội trường: Chơi game... Ngươi tham gia hoạt động của sinh viên nhiều chút không được sao, ngươi bây giờ còn độc thân đấy, không nghĩ tới nguyên nhân sao, mỗi ngày trốn ở ký túc xá chơi game, như vậy có thể tìm được bạn gái sao, ngươi đi ra ngoài tham gia nhiều hoạt động sinh viên với ta, nói không chừng ngày nào đó liền thoát khỏi kiếp độc thân.
Chu Bát Lạp: ?
Nhiễm hội trường: Làm sao?
Chu Bát Lạp: Hội trưởng, ngươi cũng là độc thân cẩu nha, vậy mà cũng không sợ xấu hổ đi nói ta?
Nhiễm hội trường: ...
Nhiễm hội trường: 5 phút đồng hồ! Ta muốn thấy ngươi ở đại sảnh sinh hoạt!
Chu Bát Lạp tự nhủ không hiểu gì cả trong lòng, rời giường dọn dẹp, tiến đến trung tâm hoạt động của đại học, khi đến nơi đã thấy không ít người đang bận trong bận ngoài, đều là trợ lý từng ngành của hội học sinh, bị gọi tới bố trí hội trường.
Thật ra Chu Bát Lạp đã là sinh viên năm 2 rồi, mấy cái tổ chức này thông thường cũng đều dùng sức của người mới trong hội học sinh, hắn cũng nên chuẩn bị về hưu rồi.
Bên trong hội học sinh có hai nhóm người cực kỳ hăng hái như đánh máu gà vậy, một nhóm là những người còn muốn đi trên con đường trở thành hội trưởng hoặc phó chủ tịch hội, một nhóm là những trợ lý ngây thơ mới gia nhập.
Như hiện tại, nhóm xông lên ở phía trước, biểu hiện tích cực giúp đỡ bố trí hội trường, bày biện bàn ghế, cơ bản đều là một đám mới vào trong hội.
Bọn họ đang biểu hiện năng lực siêng năng chịu khó của mình trước mặt lãnh đạo, cho nên rất chịu khổ chịu nhọc, cũng không phải là vì nịnh nọt lãnh đạo, mà là đang chứng minh bản thân mình, bọn họ cho là năng lực của mình so với đám bạn cùng trang lứa thì ưu tú tài giỏi hơn. Nhưng tự mình cho rằng thì chưa đủ, bọn họ cần một người công chứng viên tới chứng thực, sau này tự nhiên sẽ thành nhân tuyển tốt để làm lãnh đạo.
Đương nhiên, đây là ý nghĩ của người trẻ tuổi, chờ bọn họ đến năm hai đại học, trải qua một năm ăn đòn của xã hội, sẽ dần dần ý thức được loại tư duy này rất là ngu khờ.
Bởi vì, nếu như ngươi chuyển nhiều hơn mấy cái bàn liền có thể so sánh sự ưu tú, vậy đầu óc của ngươi khác để làm gì?
Bọn họ dần ý thức được, chịu khổ cùng tài giỏi là hai chuyện khác nhau, mà chênh lệch giữa người với người, thường thường là do vế sau.