"Ngươi từ chối lời mời của mật thám Niêm Can Xử."
"Đối phương biểu thị thật đáng tiếc, không có thể trở thành đồng liêu cùng ngươi, nhưng vẫn nguyện ý duy trì mối quan hệ thân mật cùng ngươi, Niêm Can Xử lại không so đo xuất thân, cho dù là Thực Cốc Giả bị Thế Tục trục xuất."
"Gã trình bày lý niệm của Niêm Can Xử với ngươi, Niệm Can Xử bọn họ vẫn tin tưởng vững chắc rằng chủ nhân của Thế Tục không có hoàn toàn tiêu vong, bọn họ đang tìm kiếm khả năng chủ nhân Thế Tục trở lại, bọn họ vẫn tin tưởng vương triều huy hoàng ngày xưa vẫn không sụp xuống, chỉ là tạm thời ở ẩn."
Ặc, đây là lão thần triều đại trước lên tiếng a.
Chu Bát Lạp tự nhủ may là vừa rồi không đáp ứng gia nhập, tinh thần của đám Niêm Can Xử này cũng không phải lớn dạng bình thường.
Nhưng mà suy nghĩ một chút cũng đúng, dựa theo bối cảnh của cái thế giới này mà tính, thì một cái thế giới sụp đổ, có người muốn trở thành tân vương, có người muốn phục hồi cựu triều, còn có người muốn thế cục cứ loạn như vậy.
Trong loạn thế, có thể có tư tưởng để sinh tồn đã không dễ dàng, về phần so đo xem cái tư tưởng này có chính xác hay không, vậy cũng thật quá xa xỉ.
Ai trở thành chủ nhân Thế Tục, thì người đó đúng.
Chu Bát Lạp đối thoại cùng tên mật thám Niêm Can Xử liền rời đi, tuy rằng không có nội dung nhiệm vụ tiếp theo, nhưng cũng làm một chút cảm giác tồn tại của mình hiện hữu a, về sau gặp lại nói không chừng lại có thể mở ra nhiệm vụ khác thì sao.
Tiếp đó, Chu Bát Lạp cứ tiếp tục dạo chơi trong Thiêu Hương Trấn.
Tiếp đó, hắn lại bị cát thận.
Hiển nhiên, đầu sỏ việc này cũng không phải là bà mối kia gây nên, mê án cắt thận của Thiêu Hương Trấn, còn chưa được cởi bỏ.
Trừng phạt thể lực, offline, ngủ.
Ngày hôm sau, chủ nhật, nhưng Chu Bát Lạp vẫn dậy sớm.
Không bởi vì lý do gì khác, hôm nay hắn phải tăng ca, vị lãnh đạo Nhiễm hội trường muốn dẫn hắn đi thương lượng với nhà tài trợ.
Nhiễm Thu Nhiên gửi thời gian qua Wechat cho hắn là 9 giờ, Chu Bát Lạp nhìn thời gian không sai biệt lắm, mặc đồ đi ra ký túc xá, đi đến dưới ký túc xá của Nhiễm Thu Nhiên...
Chủ nhật, dưới ký túc xá nữ của đại học...
Người trải qua rồi đều hiểu, các nam sinh đứng đợi bạn gái, gom góp thành mấy bàn chơi mạt chược cũng không thành vấn đề.
"Các anh em cũng đang chờ ha."
"A, nhà chúng ta đang trang điểm, không tới hai tiếng đồng hồ ra không được, trong nhà các ngươi thì sao?"
"Này, để ta nói, nhà ta càng ghê gớm, không ra khỏi cửa không gội đầu, không gội đầu không ra khỏi cửa."
"Ai da, lại một người mới tới."
"È hèm, huynh đệ mới tới, cho mượn cái bật lửa đi."
Tràng cảnh đại khái chính là như vậy, hễ là người tới hai tháng trở lên đều thành giảo hoạt hiểu công việc rồi, ở giữa đám người này, Chu Bát Lạp liền lộ ra khác biệt.
"Bạn này khá là lạ mặt, lúc trước chưa thấy qua, người mới sao?"
Còn có những người đợi bạn gái quá rảnh rỗi, tới hỏi thăm Chu Bát Lạp, Chu Bát Lạp lắc đầu:
"Không phải, ta đợi lãnh đạo."
"À, ta hiểu, còn gọi là lãnh đạo, các ngươi cũng rất biết tăng hứng thú nha, ngươi ưa thích loại nữ mạnh nam yếu chứ gì, để ta lén lút nói cho ngươi biết, ta cùng đối tượng của ta thích gọi là lão sư."
Cái gì XP mà điên cuồng, biến thái a.
Chu Bát Lạp im lặng, nghĩ thầm Nhiễm Thu Nhiên làm sao còn không xuống, lập tức nhắn tin Wechat thúc giục, Nhiễm Thu Nhiên trả lời: Đợi lát nữa! Xuống ngay!
Các huynh để ở đây thì rất là nhiệt tình, vừa nhìn qua tư thế của hắn liền càng muốn nói thêm: "Ca ca nói cho ngươi biết nha, khi nữ nhân nói đi trung tâm mua sắm liền lập tức, ngươi phải theo giờ ước hẹn… lùi lại nửa giờ, các ngươi ước hẹn khi nào."
Chu Bát Lạp nhướng mày: "9 giờ."
"Này nha, ngươi còn thành thành thật thật đến đúng giờ như vậy hả, mấy ca ước hẹn đều là 7 giờ, lúc này mới vừa tới, ngươi xem còn phải đang đợi đây này, ngươi đây không chừng còn phải đợi đến giữa trưa đấy."
Chu Bát Lạp cái hiểu cái không, nhìn Nhiễm Thu Nhiên cũng quả thật đến giờ cũng không có xuống lầu, gật đầu nói: "Vậy ta đi trở về, đợi giữa trưa lại đến."
Nói xong liền lưu loát, quay người liền đi, không một chút dây dưa dài dòng, khiến đám huynh đệ ở đây đều sửng sốt nhìn, không phải chứ, cái tên đần này nói về liền về, người này cua gái như thế nào vậy hả.
Nhắc tới cũng trùng hợp, Chu Bát Lạp vừa trở về không đầy một lát, Nhiễm Thu Nhiên liền vội vàng hấp tấp trong hành lang đi ra rồi.
Nàng bình thường là một người vô cùng đúng giờ, hôm nay hiếm khi đến muộn, còn là muộn giờ, thật sự là bởi vì đêm qua quá hưng phấn không ngủ được, kết quả sáng sớm liền ngủ quá giờ.
Nàng vội vàng hấp tấp rửa mặt mặc đồ, bận bịu gấp đến mức không thể không kéo khuê mật dậy, bốn cái tay bận việc, đã là siêu việt nhân loại rồi, vừa nhanh lại tốt, lúc nàng vội vàng hấp tấp chạy xuống lầu, khuê mật còn ở phía sau giúp nàng sửa sang lại cổ áo, kẹp thêm cả kẹp tóc trên đầu, cầm cả nước hoa đuổi theo phun.
Cuối cùng khi đi đến cửa ra, khuê mật xử lý nốt tốc mai cho nàng.
"Ok! Hoàn mỹ! Tỷ muội tiến lên! Mê hoặc chết hắn!"
Nhiễm Thu Nhiên gật đầu, tuy rằng trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng chỉ đen phía dưới giầy cao gót cùng tiếng bước chân nhẹ nhàng, rõ ràng đã bại lộ tâm tình của nàng bây giờ.
Nàng rất chờ mong khi nàng đi ra ngoài, trông thấy ánh mắt Chu Bát Lạp nhìn chằm chằm nàng không dời được, nói thầm, ta cho ngươi ngày thường ra vẻ.
Nhiễm Thu Nhiên nghĩ như vậy, đi ra khỏi cửa vào.
Bá bá bá, rất nhiều đôi mắt bị sự kinh diễm nơi đây thu hút tới không nỡ dời mắt, nhưng hết lần này tới lần khác không có cặp mắt Nhiễm Thu Nhiên muốn thấy nhất kia.
Nàng tìm trái ngó phải cả buổi, bối rối, người đâu? !
Nhiễm hội trường: Ngươi ở đâu? ! ! ! !
Nhiễm hội trường: Đối phương muốn nói chuyện!
Nhiễm Thu Nhiên giận muốn nổ, trực tiếp gọi wechat cho đối phương, đối diện liền chấp nhận.
Nhiễm Thu Nhiên áp chế lửa cắn răng: "Ngươi ở đâu? !"
Chu Bát Lạp: "Ký túc xá."
"Cái gì!" Nhiễm Thu Nhiên trực tiếp bùng nổ: "Chúng ta ước hẹn khi nào? ! Vì sao giờ này ngươi vẫn còn ở ký túc xá? !"
Chu Bát Lạp: "Bọn họ nói đợi nữ nhân các người luôn rất muộn."
Nhiễm Thu Nhiên: "Ai nói?"
Chu Bát Lạp: "Người phía dưới ký túc xá các ngươi."
Ánh mắt Nhiễm Thu Nhiên đầy sát ý đảo qua, người huynh đệ vừa rồi còn đưa chủ ý cùi bắp cho Chu Bát Lạp lập tức chột dạ.
Nhiễm Thu Nhiên tức giận hướng về phía Chu Bát Lạp nói: "Ngươi đừng giả vờ ngây ngốc."
Chu Bát Lạp: "Nhưng ngươi quả thật đến muộn."
"Ta…!" Nhiễm Thu Nhiên nhất thời nghẹn lời, nhìn nhìn thời gian: "Ta chỉ đến muộn năm phút đồng hồ..."
Chu Bát Lạp bồn chồn: "Năm phút đồng hồ cũng không phải là muộn sao, ngươi thương lượng với nhà tài trợ cũng nói như vậy hả?"
Nhiễm Thu Nhiên trầm mặc, qua chốc lát, mới có thanh âm truyền tới nói:
"Ngươi xuống lầu đi, ta ở dưới lầu chờ ngươi."
Dưới lầu túc xá nam sinh, một nữ sinh cao gầy xinh đẹp ăn mặc tinh tế, đứng ở dưới lầu chờ người, để cho đám nam sinh ở ký túc xá đi ra đi vào nhịn không được liên tục đưa ánh mắt qua bên này.
Khác với bên dưới ký túc xá của nữ sinh, đám nữ nhân ở đây tỏ thái độ rất khác biệt, nữ sinh đứng ở dưới ký túc xá chờ nam sinh rất hiếm thấy, còn lại là loại nữ sinh cực xinh đẹp lại có khí chất như này, cũng có người nhận ra đây là Nhiễm Thu Nhiên hội trưởng hội học sinh của bộ đối ngoại, nàng ở đây đợi bạn trai sao? Chưa từng nghe nói đóa hoa này đã bị ai hái đi a.
Nhiễm Thu Nhiên đứng ở dưới ký túc xá nam sinh, lúc nói ra câu nói kia, cắn môi, trong giọng nói có vẻ ủy khuất không nói lên được, dù rất ủy khuất, nhưng nàng cắn chặc hàm răng không để cho mình ủy khuất đến mức phải khóc lên.
Không phải đối với Chu Bát Lạp, mà đối với mọi người đều là như vậy, từ khi nàng bắt đầu độc lập liền đã nói là sẽ không khóc nữa, chỉ là hiện tại nàng quả thật rất là khó chịu, nàng nhìn tới cửa vào ký túc xá nam sinh, nghĩ đến những lời Chu Bát Lạp nói ra hồi nãy, nỗ lực đơn phương như vậy...
"Ở phía sau ngươi này."
Sau lưng truyền đến thanh âm, cắt đứt dòng suy nghĩ của Nhiễm Thu Nhiên, nàng kinh ngạc quay đầu lại, trông thấy Chu Bát Lạp đang cầm theo hai ly trà sữa, đứng ở phía sau.
"Ngươi, ngươi, ngươi không phải ở ký túc xá sao?"
"Ta có bệnh đâu mà đã đi ra rồi còn quay về ký túc xá, chờ lâu quá nên hơi khát, đi mua một chút trà sữa uống, quay về liền thấy ngươi khó chịu cấm đầu đi lên phía trước, đuổi theo cũng đuổi không kịp."
"Vậy sao ngươi không gửi thoại gọi ta lại."
Chu Bát Lạp lắc đầu khoát tay, đưa trà sữa qua.
"Không dám dạy lãnh đạo làm việc."
Nhiễm Thu Nhiên cầm lấy trà sữa ấm áp, cắn môi, ánh mắt chết trừng cả buổi Chu Bát Lạp, Chu Bát Lạp lại cho rằng nàng đang biểu hiện ra quan uy của mình, thật ra là nàng đang bình phục lại cảm xúc, cuối cùng cũng bình phục lại, liếc mắt nhìn Chu Bát Lạp một cái nói:
"Đức hạnh."
Nhiễm Thu Nhiên cắm ống hút vào trà sữa của mình, mút trà sữa, dùng cùi chỏ nhẹ đụng vào cánh tay Chu Bát Lạp.
"Đi thôi."
...