Hắn trước kia chưa bao giờ thấy qua hắc khí không sạch sẽ nồng đậm như vậy, một đám hắc khí đang lượn lờ trên đỉnh đâu một ổ mèo con sắp chết.
Tử vong, Vọng Khí Thuật Ô Uế sau khi thăng cấp có thể thấy thêm loại khí này, hắc khí đại biểu tử vong.
Chu Bát Lạp mắt thấy ổ mèo này không sống được, nhưng hắn vẫn gọi điện thoại tìm Trương Tao Linh mượn xe đạp, giúp đỡ hai vị học muội chuyển ổ mèo con sắp chết này đi, đưa tới phòng khám bệnh cho thú cưng ở khu thương mại Tân Thành gần đó.
Phòng khám bệnh thú cưng.
Chu Bát Lạp đưa một ổ mèo nhỏ đưa vào, bác sĩ chuyên nghiệp liếc mắt nhìn đã biết rõ không cứu được, cũng sống không quá đêm, giương mắt nhìn mấy sinh viên đưa ổ mèo con tới.
Ừ, rất bình thường, tấm lòng rất lương thiện, nhưng lại không có thường thức căn bản, người ta làm nghề này đã lâu như vậy, không phải lần đầu gặp loại tràng cảnh như này, cũng biết xử lý như thế nào.
Nói là ôm vào trong phòng đi truyền dịch đi, có thể khỏe liền khỏe, không khỏe được cũng tận lực rồi, mèo quá nhỏ không dễ sống, thật ra không cần phải truyền dịch, cái này chỉ là tìm một chút an ủi tâm lý cho các bạn nữ, đương nhiên cũng sẽ không nhận tiền của các học sinh.
"Bạch Hỉ Nhi."
Bác sĩ quay vào trong phòng khám gọi người, thanh âm mang theo khẩu âm địa phương, âm Bạch phía trước đọc thành "Bá", chữ Nhi đằng sau chữ Hỉ phải "uốn lưỡi" mà đọc, những người ở nông thôn thường xuyên đặt tên cho khuê nữ gọi là "Hỉ Nhi".
Một cô gái trẻ mặc bộ điều dưỡng màu trắng từ trong phòng đi ra, trắng trắng gầy gầy, ăn mặc rất mộc mạc, trên mặt không trang điểm, nhưng có đôi mắt đặc biệt rất đẹp.
Tuổi tác cô gái thoạt nhìn không khác mấy người sinh viên bọn hắn lắm, trên lỗ tai trái giống như mang theo một cái máy trợ thính, sau khi đi ra không há mồm nói chuyện, mà khoa tay múa tay hỏi có chuyện gì.
Cô gái gọi là Bạch Hỉ Nhi này là người câm điếc.
"Ngươi ôm mèo vào trong phòng đi, chuyền cho chúng ít dinh dưỡng."
Bạch Hỉ Nhi nghe rất nghiêm túc, nhưng hôm nay máy trợ thính hình như xảy ra chút trục trặc nhỏ, âm thanh đứt quãng, bác sĩ nói xong, trên mặt nàng vẫn lộ ra biểu cảm có chút lúng túng, hiển nhiên là không thể nghe thấy hoặc không nghe rõ toàn bộ.
"Ta giúp nàng đi, cái này có vẻ nặng, nàng nhất định ôm không được."
Chu Bát Lạp nói một câu, chủ động giúp đỡ bê một ổ mèo nhỏ sắp chết vào trong phòng, Bạch Hỉ Nhi thấy Chu Bát Lạp hỗ trợ, cúi người nói cảm ơn, cô gái trẻ bị điếc này luôn cẩn thận dè dặt xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho người khác.
Trong phòng khám, Chu Bát Lạp cùng Bạch Hỉ Nhi đưa đám mèo nhỏ đến trên giường bệnh, Bạch Hỉ Nhi nhìn trạng thái của đám mèo, dùng tay khua khua định nói cho Chu Bát Lạp gì đó, nhưng cảm thấy có nói thì người ta cũng không hiểu, lúng túng thả tay xuống, xin lỗi xong lấy điện thoại di động ra gõ chữ cho Chu Bát Lạp nhìn.
Bạch Hỉ Nhi: Những con mèo nhỏ này, sắp chết rồi.
Chu Bát Lạp nhìn cái nữ hài điếc ở trước mặt một chút, sau khi suy nghĩ một chút, cũng lấy điện thoại di động ra, viết chữ cho nàng đọc.
Chu Bát Lạp: Ừ, chúng ta tận lực là tốt rồi.
Bạch Hỉ Nhi thấy Chu Bát Lạp không nói chuyện, mà cố ý lấy điện thoại di động ra gõ chữ cho nàng nhìn, có chút ngoài ý muốn, trả lời.
Bạch Hỉ Nhi: Cám ơn.
Trong phòng im lặng, chỉ có văn tự vẫn đang truyền đi.
Ổ mèo con này liền ở lại phòng khám bệnh rồi, để qua đêm xem ngày mai có kết quả gì, thật ra bác sĩ ở đây, Bạch Hỉ Nhi hay Chu Bát Lạp, tất cả đều biết rõ kết quả, chỉ là gạt hai học muội lương thiện thôi.
Sử lý tự tình mèo con xong, Chu Bát Lạp cùng hai học muội trở về trường học, buổi chiều hắn còn có lớp.
Nhưng mà, ngay khi Chu Bát Lạp bước lên xe đạp của Trương Tao Linh chuẩn bị mở đạp xe, cảm giác sau xe bị người ta kéo lại, quay đầu nhìn lại, là cô gái câm điếc ở phòng khám sủng vật.
Bạch Hỉ Nhi ra đây là kêu Chu Bát Lạp thêm Wechat với nàng, nếu như đám mèo nhỏ có thể vượt qua được, nàng sẽ liên hệ với hắn.
Vẻ mặt Chu Bát Lạp nghi ngờ, Vọng Khí Thuật Ô Uế thấy rõ ổ mèo con này có dấu hiệu chết rồi, Bạch Hỉ làm cái này có lẽ cũng có thể nhìn ra a.
Nhưng đương nhiên, hắn vẫn sẽ thêm wechat.
Nói giỡn, muội muội thanh thuần nhu nhược xinh đẹp như vậy tìm ngươi xin Wechat ngươi lại không cho? Đáng đời cẩu độc thân.
Chu Bát Lạp thêm Wechat Bạch Hỉ Nhi, liền gửi qua một cái biểu cảm đầu mèo đáng yêu, nói có rảnh thường liên lạc, chọc cô gái cười không ngừng, xong mới lên xe rời khỏi.
Nhưng trên đường đạp xe trở về, Chu Bát Lạp tổng cảm thấy không bình thường, vừa rồi hắn giống như nhìn thấy cái đồ gì đó rất đáng lưu ý, nhưng lúc suy nghĩ lại thì lại không nhớ ra được là thứ gì, vừa rồi quá tập trung chọc gái rồi.
Được rồi, có thể cũng không phải chuyện quá trọng yếu, Chu Bát Lạp quay về trường học, không nghĩ tới vấn đề này nữa.
Buổi chiều, trong phòng khám thú cưng, bác sĩ đang ngủ trưa.
Bạch Hỉ Nhi cầm di động lặng lẽ đi vào trong phòng, nhìn trên một ổ mèo nhỏ đang miễn cưỡng chống chịu khỏi chết, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên bọn chúng.
Hương nhang tràn ngập trong không khí.
Dây chuyền trên điện thoại di động của Bạch Hỉ Nhi lay động, văn tự trên màn hình điện thoại lập lòe.
"Thắp Hương Nữ chọn đồ vật đoán tương lai, ngũ cốc cúng trên bàn thờ, tam hương bất kính, trên đầu có linh, trong hương hỏa (hương khói) ẩn chứa một loại sức mạnh kỳ lạ không nói lên lời, Thắp Hương Nữ là vật dẫn tốt nhất để truyền sức mạnh của hương hỏa."
"Hiệu quả thiên phú: ..."