Mục lục
Tục Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhiên Nhiên, ngươi chú ý ngữ khí nói chuyện, ta là cha của ngươi."

"Ngươi vẫn còn dám nhận làm cha của ta? Ta không có người cha như ngươi, năm đó mẹ chính là bị ngươi làm cho tức mà sinh bệnh, bệnh đến hiện tại vẫn còn khó chịu!"

"Đúng, ta đúng là thực xin lỗi hai mẹ con các ngươi, nhưng mà ta lúc đấy cũng chẳng phải là vì cái nhà của chúng ta hay sao."

"Cáp? ! Ta lần đầu tiên nghe nói có người vì nhà mình mà đi đánh bạc, còn vay tiền đi đánh bạc, ngươi vì cái nhà này liền đưa tới một đám người không đứng đắn ngăn ở trước cửa nhà đòi nợ? !"

"Đây không phải là ngoài ý muốn sao, ta vốn có thể thắng tiền, chỉ thiếu chút nữa, ta đã nói với ngươi rồi, chỉ thiếu chút nữa, nếu ta thắng được nhiều tiền, liền đưa cho ngươi cùng mẹ ngươi mua đồ ăn mua quần áo sao."

"Ngươi thối lắm! Nếu ngươi thật vì chúng ta thì ngươi đã sớm thành thành thật thật đi làm kiếm tiền rồi, ngươi thắng tiền cũng lại vì quăng vào đánh bạc càng lớn, ngươi chính là con quỷ cờ bạc không có thuốc chữa nữa rồi, ngươi ở nơi này giả bộ ra vẻ cái gì!"

"Nhiên Nhiên! Ta là cha của ngươi! Ngươi nói chuyện với cha kiểu gì đấy!"

"Ôi chao thúc thúc, ngài đừng rống lớn tiếng như vậy, cũng đừng vỗ bàn nha, đây là nơi công cộng, ngài phải tâm bình khí hòa nói chuyện, hoặc là xíu nữa người trong cửa tiệm sẽ đuổi người báo cảnh sát, náo loạn lên liền rất khó coi."

"Vậy trách ta sao, ngươi xem trong mắt nàng có người cha này sao."

"Thúc thúc, Thu Nhiên trước đây ít năm cũng cho ngài không ít tiền, ngài mỗi lần cũng cam đoan, không đánh bạc, không bao giờ đánh bạc nữa, nhưng ngài mỗi lần đều nuốt lời, đây không phải việc mà đàn ông nên làm."

"Thành thành, các ngươi đều thành người một phe rồi, ta cũng không nhiều lời với các ngươi xem ai đúng ai sai nữa, Nhiên Nhiên, ngươi lại cho cha tiền một lần nữa, chỉ một lần này, ta cam đoan đây là một lần cuối cùng."

"Từ sau khi ta tám tuổi, ngươi vẫn không ngừng lấy thêm tiền ở trong nhà, đều là mẹ của ta chính mình khổ cực lôi kéo cái nhà này, ta trong những năm nay trong trong ngoài ngoài cho ngươi tiền cũng không chỉ 50 vạn, ta sẽ không cho nữa, tiền của ta là để sau này cho ta cùng mẹ dưỡng lão, cho dù ngươi ở bên ngoài chết đói, hoặc bị đòi nợ đánh chết, cũng không liên quan gì tới ta, ngươi đừng nghĩ lại cầm được một phân tiền từ chỗ ta."

"Nhiên Nhiên! Ngươi làm sao lại nói như thế! Hiếu kính phụ mẫu là đạo lý hiển nhiên, ngươi không cho cha của ngươi dưỡng lão thì ai cho, ngươi kiếm nhiều tiền như vậy là muốn cho ai? Cho người khác sao? Cho tên tiểu bạch kiểm (mặt trắng nhỏ) vừa rồi? Ngươi vốn là nữ nhân thành thục làm sao lại thành không có đầu óc rồi, cha ruột không tin, lại đi tin nam nhân bên ngoài! Ngươi đưa tiền cho cha, đợi cha kiếm được nhiều tiền trở về, cái gì cũng mua cho ngươi."

"Cút! Ngươi cút đi! Ta không có người cha như ngươi!"

Nhiễm Thu Nhiên vỗ bàn, nàng không chịu nổi nữa, cầm lấy túi xách muốn rời khỏi, cha nàng liền đuổi theo cản lại.

"Nhiên Nhiên, ta cho ngươi biết! Ta cho dù có sai trái cỡ nào, nhưng máu mủ tình thân, ta dù gì cũng là cha của ngươi, ngươi là khuê nữ của ta, ta nói với ngươi, trừ phi ngươi chết đi đầu thai tìm kiếp sau, nếu không ngươi liền trốn không thoát!"

Quan hệ huyết thống, đối với gia đình may mắn mà nói, là một loại cảm kích ban ân, đối với gia đình bất hạnh mà nói, là một loại nguyền rủa muốn bỏ rơi cũng không bỏ rơi được.

Hai người một trước một sau, đuổi ra khỏi quán cà phê đến bên trong cửa hàng, cha Nhiễm Thu Nhiên dùng khuôn mặt dữ tợn níu Nhiễm Thu Nhiên lại, trong miệng không ngừng đòi tiền, Yến Nhi tỷ phía sau lo lắng đi theo kéo người, kêu lão đừng như vậy, còn như vậy sẽ báo cảnh sát.

Cha Nhiễm Thu Nhiên căn bản không nghe, quyết tâm hôm nay muốn lấy được tiền trong tay thân khuê nữ, túm người túm không được, còn muốn thò tay túm tóc Nhiễm Thu Nhiên.

Nhưng tay vừa đưa tới giữa không trung, lại bị một cái tay khác nắm chặt.

Ai rảnh việc quản việc nhà người khác vậy? Cha Nhiễm Thu Nhiên quay đầu, liền gặp được Chu Bát Lạp đang đứng ở phía sau, một tay nhẹ nhàng kẹp vào, lại dị thường hữu lực.

Nhiễm Thu Nhiên nghe động tĩnh quay lại, trong lúc kinh ngạc lại có điểm khó chịu, không muốn để cho hắn nhìn đến một màn này của nhà mình, nói:

"Ngươi tại sao còn không trở về?"

Chu Bát Lạp không quay lại trả lời nàng, mà nhìn cha nàng, buông lỏng cánh tay đang kẹp vào tay của lão, sau đó lui về sau hai bước, tiếp đó nhàn nhạt nói một câu:

"Không sai biệt lắm được rồi, làm như này rất dễ gặp báo ứng đấy."

Vừa dứt lời, dây chuyền Táo Vương Gia trên điện thoại di động liền nhẹ nhàng lay động, trên đỉnh cửa hàng có treo mấy hàng đèn lớn, trên đỉnh đầu hai người ở ngay chính giữa là một cái trong đó, nó lại vừa vặn rớt xuống.

Ầm ầm! Đèn treo cực lớn rơi xuống, dán ngay sát mặt ba Nhiễm Thu Nhiên cùng Chu Bát Lạp rơi xuống, trùng trùng điệp điệp đập vào mặt đất giữa hai người.

Chỉ cần lệch ra một millimet, lão và Chu Bát Lạp cũng đã bị đập nát nhừ rồi, đây quả thực là đi một vòng qua sinh tử, mặt cha Nhiễm Thu Nhiên vàng như giấy, bại liệt ngồi trên mặt đất, sợ tới mức chuột rút cả người không nhúc nhích được.

Nhiễm Thu Nhiên cùng Yến Nhi tỷ bên cạnh cũng sợ tới mức choáng váng, sắc mặt trắng bệch, xém chút nữa liền có tai nạn chết người.

Chu Bát Lạp đứng vững tại chỗ, giống như không có việc gì, phẩy phẩy bụi đất, dường như vừa rồi người suýt bị đè chết không phải là hắn vậy, quay qua nói với Nhiễm Thu Nhiên:

"Đi thôi, chúng ta bây giờ quay về trường học chứ? Hay là ở lại đòi phí tổn thất tinh thần cùng cái trung tâm thương mại này?"

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK