Bên trong trung tâm hoạt động của trường đại học.
Mấy tên trợ lý mới của bộ phận đối ngoại đang khí thế ngất trời nghe chỉ huy sắp xếp ghế dựa, ngay khi phó bộ trưởng hô to tên của ai, kêu người đó đi lấy vật dụng gì, người đó liền sẽ cảm giác được rất vinh hạnh, ngươi xem trong mắt lãnh đạo có ta, nói rõ ta rất ưu tú nha.
Hoàng Đào, chính là người rất có ý thức vấn đề như vậy, là trợ lý năm nhất của bộ phận đối ngoại.
Gã thường xuyên cho rằng mình là người ưu tú nhất bên trong nhóm bạn cùng lứa tuổi này, mình được chọn tiến vào hội học sinh, được chọn tiến vào bộ phận đối ngoại, hòn ngọc sáng như mình rốt cuộc đã bị người phát hiện.
Thậm chí dạo gần đây, bên trong bộ phận đối ngoại có chuyện gì hội trưởng cũng thường xuyên tìm gã đi làm, Hoàng Đào hỗ trợ đi tới phòng vận động lấy vật dụng. Hoàng Đào còn tới văn phòng sớm để lau sàn và bàn ghế, Hoàng Đào đi mua nước cho cuộc họp của lãnh đạo trong trường...
Tuy rằng đều là việc vặt, nhưng Hoàng Đào lại thấy đây là căn cứ hội trưởng tín nhiệm chính mình, chính là thể hiện năng lực của mình, nếu không tại sao lãnh đạo không tìm người khác, hết lần này tới lần khác lại tìm gã chứ.
Theo ý thức bản thân bành trướng, còn có tầm mắt Hoàng Đào, hiện tại đồng học đồng cấp bên trong bộ phận đối ngoại đã không còn trong mắt gã nữa rồi. Gã cảm thấy mình lúc này đang ở trên đỉnh, gã liếc mắt nhìn cũng đều là hội trưởng cùng phó hội trưởng, Nhiễm hội trường dầu gì cũng là người lãnh đạo trực tiếp, xứng đáng được tôn trọng.
Về phần chính giữa, học tỷ năm hai cũng tạm được, cảm giác cũng không kém mình bao nhiêu, còn có vài người còn không bằng chính mình nữa, ví dụ như cái tên Chu Bát Lạp kia.
Hoàng Đào vừa nhìn thấy Chu Bát Lạp liền khinh bỉ cùng khinh thường, người này ở bên trong bộ phận thường xuyên không làm cái gì cả, lười biếng nhàn rỗi, đơn thuần là một tên đầu đường xó chợ, quả thực là sâu mọt trong bộ đối ngoại.
Cũng không biết cái tên Chu Bát Lạp này đào ở đâu ra may mắn mà vào được bộ phận đối ngoại, còn một mực được ở trong đó, nghe nói Nhiễm hội trường khảo hạch năng lực trợ lý của bộ phận đối ngoại đặc biệt nghiêm, rất nhiều trợ lý năng lực không đạt tiêu chuẩn bị khai trừ giữa đường, ưu tú mới trúng tuyển, nếu không thì bộ phận đối ngoại của bọn họ cũng sẽ không trở thành tinh anh trong hội học sinh của trường, rất nhiều người nghĩ nát óc để đi vào đây.
Nhưng hết lần này tới lần khác, trong một nơi toàn tinh anh như vậy, lại trà trộn vào một con chuột là cái tên Chu Bát Lạp kia, mỗi lần Hoàng Đào nghĩ tới người này liền cảm thấy xấu hổ, cảm giác hạ thấp mình.
Ví dụ như hiện tại, bộ phận đối ngoại đã thông báo trong nhóm, 9 giờ tập hợp ở đại sảnh để bố trí vũ đài. Đây là công việc trọng yếu của hội học sinh, kết quả gia hỏa này gần 10 giờ mới tới đây, năng lực rõ ràng không được, trốn tránh công việc, người như vậy vì sao lại ở trong cùng một hội với mình, kéo thấp trình độ của mình chứ?
Hoàng Đào nhìn Chu Bát Lạp ở xa đang bị Nhiễm Thu Nhiên kêu đi nghiêm túc phê bình, lắc đầu, trong lòng tự nhủ, nhìn ngươi xong lại nhìn ta một chút xem, chênh lệch giữa người với người thực lớn, nhìn ta được lãnh đạo coi trọng biết bao, mỗi ngày chỉ cần có việc liền tìm ta. Lại tự nhìn lại bản thân ngươi một chút đi, mỗi ngày đều bị lãnh đạo phê bình, thật kém cỏi, đoán chừng rất nhanh sẽ bị bộ phận đối ngoại đá văng ra ngoài.
Bên đó, trong đầu Hoàng Đào suy diễn lại chuyện xưa của mình.
Bên này Nhiễm Thu Nhiên đi cùng Chu Bát Lạp.
Chu Bát Lạp từ ký túc xá tới đây, cầm một chai nước Kim Ngân Hoa đưa cho Nhiễm Thu Nhiên.
"Gì đây? Một chai nước liền muốn mua chuộc ta?"
Nhiễm Thu Nhiên bĩu môi, vốn dĩ hôm nay nàng không khỏe lắm, nhưng mà muốn đến đây để gặp Chu Bát Lạp, kết quả vẫn là đã tới, nhưng gia hỏa này lại đến muộn một giờ.
"Là lão Chu trong ký túc xá chúng ta mang từ quê lên, cây Kim Ngân chỗ bọn họ trồng, đặc biệt có tác dụng đối với đau họng."
Vẻ mặt Nhiễm Thu Nhiên kinh ngạc.
"Làm sao ngươi biết ta đang bị đau họng vậy?"
Chu Bát Lạp có thể trả lời thế nào đây, chả nhẽ nói Vọng Khí Thuật của ta mấy hôm trước đã nhìn thấy trên đầu ngươi bốc lên khói xanh hả? Chỉ có thể làm bộ giữ chai nước lại.
"Không lấy thì thôi."
"Ặc, lấy ra đây cho ta."
Nhiễm Thu Nhiên một hơi đoạt tới tay, cầm lấy chai nước Kim Ngân Hoa của Chu Bát Lạp cho, cảm thấy ấm áp, khiến cho nàng cảm thấy cuống họng bị nhiễm trùng đã không còn quá đau.
Hừ, trên mặt Nhiễm Thu Nhiên bảo trì biểu cảm uy nghiêm của nữ lãnh đạo, nhưng sau lưng lén lút cắn cắn bờ môi, gót giày cao hứng lén lút gõ xuống mặt đất.
"A, đúng rồi."
Chu Bát Lạp còn nhớ tới việc mà Nhiễm Thu Nhiên nhắn nhủ.
"Ngươi kêu ta giúp ngươi viết tin sa thải trợ lý, ta đã gửi qua cho người ta rồi, ngươi thật sự muốn sa thải cái người gọi là Hoàng Đào hả? Tại sao vậy?"
Nhiễm Thu Nhiên đang uống chai Kim Ngân Hoa, ấn điện thoại trả lời tin nhắn, hoàn toàn không để ý, chỉ thuận miệng nói:
"A, gã sao, có cảm giác không quá thông minh, có việc lớn cũng không cách nào giao cho gã, chỉ có thể để cho gã làm chút việc vặt, chuyện vặt không có kỹ thuật gì, làm cũng bình thường, cho lui được rồi."
Hai người chơi điện thoại, trong lúc nói chuyện phiếm, thuận miệng liền quyết định sa thải một vị trợ lý của bộ phận đối ngoại.
Mà Hoàng Đào bên đó, còn đang rất nhiệt tình cố gắng chuyển bàn ghế a.
...