Dây chuyền Táo Vương Gia, gia tăng cơ hội khởi động sự kiện.
Ngoài ý muốn, cũng là sự kiện.
Chu Bát Lạp trước kia đều là bị động tiếp thu hiệu quả dây chuyền của Táo Vương Gia, đây là lần đầu tiên hắn thử nghiệm chủ động ảnh hưởng tới nó, nói như thế nào đây, hiệu quả thật kinh người.
Chùm đèn treo của siêu thị rơi xuống ngoài ý muốn nhưng cũng không phải ngoài ý muốn, là vì thân thể Chu Bát Lạp mang theo dây chuyền Táo Vương Gia ảnh hưởng tới nên cái sự kiện này mới khởi động, cho nên mới rơi xuống, hiệu quả có thể so với phim Final Destination.
Đương nhiên, cũng có hạn chế, dẫu sao người khởi động sự kiện là Chu Bát Lạp, người bên cạnh sẽ chỉ là người bị liên luỵ, cho nên nếu hắn muốn dùng chiêu này cũng là lúc này hắn tự bạo, chính bản thân mình sẽ gặp nguy hiểm trước tiên.
Tựa như lần này, chớ thấy hắn làm cái đèn treo rơi xuống, dọa cha của Nhiễm Thu Nhiên quá sợ hãi, nhưng thật ra hắn mới là người ở giữa nguy hiểm, cha của Nhiễm Thu Nhiên chỉ là vật thêm vào mà thôi.
Chậc chậc, về sau không thể thường làm việc như thế này được, quả thật quá dọa người rồi, làm không tốt chính mình cũng mất mạng.
Chu Bát Lạp lặng lẽ cho chiêu này vào hòm phong ấn cất đi, chưa tới thời khắc cuối cùng, tốt nhất không nên tuỳ tiện sử dụng.
Cha của Nhiễm Thu Nhiên bị dọa ngốc tại chỗ, Chu Bát Lạp thừa cơ kêu Nhiễm Thu Nhiên cùng Yến Nhi tỷ rời đi, bỏ qua phiền phức, đổi địa phương khác.
Chu Bát Lạp nhìn thời gian không còn sớm, hỏi xem các nàng muốn đi đâu ăn cơm chiều, Nhiễm Thu Nhiên thì chưa tỉnh hồn, cầm lấy cánh tay Chu Bát Lạp không buông, vẫn là Yến Nhi tỷ nói là đã đặt trước một cái cửa hàng Nhật, vừa hay có thể đi qua.
Mãi cho đến khi ngồi xuống trong cửa hàng, uống chén trà ấm, Nhiễm Thu Nhiên mới hoàn hồn lại, lại nhìn Chu Bát Lạp đang không tim không phổi càu nhàu cơm khô, trong miệng thì đút vào ba miếng sushi nhai.
Ăn ăn, chỉ biết đến ăn, Nhiễm Thu Nhiên quắt quắt miệng, giơ chân nhỏ đi giày cao gót, ở dưới đáy bàn giận dữ đá nhẹ chân Chu Bát Lạp một cái.
Đá ta làm gì? Chu Bát Lạp không hiểu.
Hắn đưa một khây sushi qua hỏi, ngươi cũng muốn ăn sao? Nhiễm Thu Nhiên trong lòng tự nhủ ngươi có hiểu không đấy, lấy ánh mắt trừng hắn, Chu Bát Lạp không hiểu, trong lòng tự nhủ đúng là có bệnh, không ăn thì ta ăn, lại tự gắp từ bắt đầu ăn, Nhiễm Thu Nhiên chán nản, thò tay đoạt đồ trong đĩa của hắn, Chu Bát Lạp nói bó tay rồi, cho ngươi thì ngươi không ăn, cần gì phải đoạt đồ trong đĩa của ta.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, Yến Nhi tỷ ở bên cạnh nhìn hai người mờ ám, che miệng trực tiếp tươi cười.
Sau khi Chu Bát Lạp đi vào phòng vệ sinh, trên bàn chỉ còn lại Yến Nhi tỷ cùng Nhiễm Thu Nhiên, sau khi Nhiễm Thu Nhiên đùa giỡn cùng với Chu Bát Lạp đã hòa hoãn bớt băn khoăn lúc trước, đã khôi phục lại rồi, khẩu vị cũng mở ra, trong miệng nhét căng phồng, giống như con chuột chui được vào kho thóc vậy.
Yến Nhi tỷ cười mỉm nhìn nàng, nói:
"Thu Nhiên, ngươi được đấy, có bản lãnh, hiện tại ánh mắt chọn nam nhân cũng không tệ nha."
Khục khục, Nhiễm Thu Nhiên bị nói cho sặc, nhanh chóng lấy nước uống, đấm ngực dậm chân nuốt đồ vật trong miệng xuống.
"Ai a? Hắn chính là tên tiểu tùy tùng mà thôi."
"Ờ ơ, nếu không ta cho ngươi xem bộ dạng vừa rồi của ngươi?"
Yến Nhi tỷ lấy điện thoại di động ra, mở video, vậy mà là video trên đường vừa nãy đi tới đây, bên trong video, Nhiễm Thu Nhiên vẻ mặt lo lắng gắt gao cầm lấy tay Chu Bát Lạp không buông, đôi mắt nhỏ như sắp khóc.
"A a a!" Nhiễm Thu Nhiên cảm giác mình sắp xấu hổ chết rồi.
Yến Nhi tỷ cười ha hả nhìn nàng, trẻ tuổi thật tốt, chính mình năm đó cũng như vậy, khi đến trường, cũng đã từng có người như vậy, để cho tiếng lòng của nàng rung động, chỉ là đáng tiếc, nhân sinh dù sao vẫn tràn đầy tiếc nuối.
Nàng hôm nay đã mở rộng tầm mắt rồi, thời gian cũng nên đi về phía trước, chỉ là nàng hy vọng tiếc nuối của mình không nên tái diễn ở trên người Nhiễm Thu Nhiên.
"Như tính cách của ngươi, Yến Nhi tỷ còn không biết sao, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, rõ ràng muốn lại ngượng ngùng không dám nói, ta đã nói với ngươi, nếu có lòng liền phải quyết định bắt lấy, chớ giống như Yến Nhi tỷ, sau khi bỏ qua, lúc nhớ tới mới hối hận."
Yến Nhi tỷ truyền thụ kinh nghiệm nhân sinh cho Nhiễm Thu Nhiên, người trẻ tuổi nghe xong ngượng ngùng gật đầu, nhỏ giọng vâng dạ.
A đúng rồi, Yến nhi tỷ nghĩ tới, mở ra trong bọc, bắt lại thứ gì cho Nhiễm Thu Nhiên, Nhiễm Thu Nhiên còn kỳ quái là cái gì, sau khi nhận lấy nhìn qua, chớp mắt liền đỏ bừng cả mặt.
"Yến Nhi tỷ! ! !"
"Cầm lấy, người trẻ tuổi, chú ý an toàn."
Nhiễm Thu Nhiên tiện tay nhét thứ đó vào trong túi áo, sắc mặt nóng lên căn bản không dám nhìn nhiều, nhưng mà ánh mắt phiêu hốt, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì.