Nhưng mà, dùng cả một bữa trưa, Chu Bát Lạp ngược lại là cũng hơi có chút thu hoạch, đã rõ ràng một chút cách dùng.
Ví dụ như khí màu xám, hẳn là đại biểu vận rủi, dùng Vọng Khí Thuật thấy bốc lên màu xám tro, đại biểu người đó lập tức sẽ gặp xui xẻo, Chu Bát Lạp thấy trong phòng ăn có một bạn học bốc lên khí màu xám, một lúc sau vừa gọi đồ ăn xong đã bị người ta đụng phải, đổ hết toàn bộ.
Còn có hồng nhạt, có thể là đào hoa, nhưng cụ thể thì Chu Bát Lạp cũng không nói chính xác được, hắn cũng chỉ nhìn thấy màu này xuất hiện ở trên người một đôi nam nữ liếc mắt đưa tình với nhau.
Còn có màu xanh lục, có thể là sinh bệnh, hắn nhìn một người bốc lên màu xanh lục, người kia đang một mực rút giấy lau nước mũi.
Mặt khác, còn có một loại khí màu đỏ, màu đỏ máu, hắn cũng không có quan sát ra cái này đại biểu cái gì, dẫu sao nhìn qua cũng không phải kịp thời, có khả năng biết trước một chút tính chất, Chu Bát Lạp suy đoán có phải huyết quang tai là ương gì đó hay không.
Hơn nữa trùng hợp, loại khí màu đỏ này lại được hắn nhìn thấy ở trên một người quen, càng trùng hợp chính là, đối phương gọi cơm xong liền nhìn thấy hắn, lên tiếng chào, đi thẳng về chỗ hắn ngồi.
"Chu Bát Lạp, ngươi chỉ có một mình thôi sao? Nhà ăn hết chỗ ngồi rồi, ta và bạn ta ngồi cùng được không."
Một nữ sinh trắng nõn cao ráo bưng khay đồ ăn tới hỏi, tay áo sắn đến trên vai, lộ ra toàn bộ cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn, tóc buộc ở sau gáy, bên tai hơi đổ mồ hôi, thoạt nhìn liền biết vừa vận động mạnh xong.
Nhưng cho dù là loại hình tượng thân thiện này, cũng không che được mùi vị cao ngạo trên người nàng, chớ nói khí tràng cường nhân của nàng khi mặc âu phục lên đài diễn thuyết.
Nhiễm Thu Nhiên, hội trưởng bộ đối ngoại của hội học sinh.
Chu Bát Lạp là bộ phận trợ lý, lúc học năm nhất, bị Nhiễm Thu Nhiên đích thân chọn vào bộ đối ngoại.
Nhiễm Thu Nhiên mặc dù là hỏi thăm, nhưng lại hành động không khách khí chút nào, không đợi Chu Bát Lạp trả lời, trực tiếp để khay đồ ăn trên bàn rồi ngồi xuống, lãnh đạo tìm cấp dưới mượn bàn, đương nhiên là thế này rồi.
Khuê mật bên cạnh nàng ngược lại là nháy mắt, khoát tay chào hỏi cùng Chu Bát Lạp, còn hỏi Nhiễm Thu Nhiên:
"Thu Nhiên Thu Nhiên, đây là ai nha."
"Trợ lý bên trong bộ chúng ta."
"Y ~ tiểu học đệ nha, có bạn gái chưa, tỷ tỷ học khóa trên, thêm bạn Wechat với tỷ tỷ chứ."
Khuê mật này của Nhiễm Thu Nhiên rất hoạt bát.
"Sách, Ahhh, kiềm chế chút nha, ăn cơm của ngươi đi."
Nhiễm Thu Nhiên nói với nàng một câu, sau đó lại quay đầu nói với Chu Bát Lạp:
"Nhìn thấy thông báo họp chưa, nhớ tham gia đúng giờ."
Không biết có phải là lãnh đạo nghiện nói trực tiếp với cấp dưới hay không, rõ ràng đã thông báo ở bên trong nhóm, mọi người cũng đã đều trả lời là nhận được, nhưng lúc gặp lại cấp dưới, vẫn sẽ nói lại một lần nữa, cái này là chứng minh quan uy a.
Đương nhiên, tiểu thanh niên Chu Bát Lạp từ trước đến nay không hề để trong lòng những thứ này, hắn luôn luôn có tiểu thế giới riêng của mình.
Hiện tại hắn đang dùng Vọng Khí Thuật nhìn huyết khí hung quang phủ xuống mặt của hội trưởng, suy nghĩ xem mình nên mở miệng như thế nào để nhắc nhở một chút, quá uyển chuyển sợ đối phương nghe không hiểu, sợ chậm trễ sự tình, cuối cùng vẫn là quyết định nói thẳng ra.
"Hội trưởng, dạo gần đây ngươi gặp phải phiền toái gì sao?"
Nhiễm Thu Nhiên hơi sững sờ, không hiểu Chu Bát Lạp làm sao đột nhiên xuất hiện câu hỏi như vậy.
"Không có, tại sao hỏi như vậy?"
"Không có gì, chỉ là nhìn sắc mặt ngươi không tốt lắm, nhắc nhở ngươi dạo gần đây cẩn thận một chút, có thể sẽ có tai họa đổ máu."
"Phốc."
Khuê mật bên cạnh trực tiếp cười vang không ngừng, xém chút nữa cười sặc sụa rồi, sau đó nhanh chóng cầm giấy ăn ra, vừa nén cười vừa lau vừa xin lỗi:
"Xấu hổ, xấu hổ, haha..."
Nhiễm Thu Nhiên mặt mày buồn rầu, đối với vẻ mặt chân thành nghiêm túc của Chu Bát Lạp, lộ ra nụ cười bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười với hắn.
"Ta cám ơn ngươi …oh."
Chu Bát Lạp gật đầu, ngươi xem loại sự tình này nói thẳng ra đúng là có chút không rõ ràng, tiếp đó không quên bổ đao một câu:
"Không cần khách khí."
Chu Bát Lạp nói xong, bưng chén đĩa lên rời đi, lưu lại Nhiễm Thu Nhiên cùng khuê mật của nàng, khuê mật của nàng cười đến mức sốc hông luôn rồi, vỗ vỗ Nhiễm Thu Nhiên nói:
"Học đệ trong hội của ngươi ngốc thật đấy."
Nhiễm Thu Nhiên không còn Chu Bát Lạp ở trước mặt nữa, cũng không giả vờ nữa, răng trắng hung hăng cắn một con bạch tuộc trong khay thức ăn, tựa như coi con này trở thành Chu Bát Lạp vậy, cắn cho hả giận xong nói:
"Ngốc cái rắm, hắn một bụng màu đen, cái này tuyệt đối là cố ý."
...