Mục lục
Tục Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi lựa chọn dạo chơi tới miếu Hoàng Bì Tử."

"Chung quanh đây đều là đám nghiện Phúc Thọ dâng hương cho ngưu quỷ xà thần."

"Nghiện Phúc Thọ, trên Thế Tục là quần thể đê tiện hạ đẳng nhất, chúng nó đã từng là những chủng tộc khác biệt, nhưng sau khi hút được thuốc của của Phúc Thọ, đã sa đọa đã thành những người nghiện Phúc Thọ."

"Thuốc của Phúc Thọ, là thủ đoạn mà đám ngưu quỷ xà thần dùng để khống chế sinh linh trên mặt đất của Thế Tục, là một loại thuốc có tính chất nghiện rất mạnh, sinh linh sau khi hút vào sẽ bị nghiện, càng muốn hút nhiều thêm nữa."

"Đám ngưu quỷ xà thần xuống thôn sửa miếu, dùng thuốc phiện Phúc Thọ, sau đó thu hoạch hương khói cung phụng, hút thuốc Phúc Thọ, hóa thành kẻ nghiện Phúc Thọ, sau đó sẽ vĩnh viễn sa vào với cơn nghiện thuốc, đi kiếm nhiều tài vật cùng cống phẩm hơn nữa, hiến cho ngưu quỷ xà thần, đổi lấy khói thuốc Phúc Thọ."

"Đám nghiện Phúc Thọ vì bái thần đổi thuốc phiện, đầu tiên là dâng tài vật cuối cùng của mình, sau đó lại là gia sản cuối cùng, cuối cùng lại là nhi tử, tiền tài chưa đủ thì cống gia súc, cống gia súc chưa đủ liền cống người sống."

"Đám nghiện Phúc Thọ lấy máu của mình ra, tứ chi, cơ quan nội tạng, trên cống Thần Minh, đổi lấy khói thuốc Phúc Thọ, chính mình cống chưa đủ, còn lấy của người khác."

"Đám ngưu quỷ xà thần, thông qua 'Miếu Chúc Phúc ' cùng 'Khói Phúc Thọ', khống chế được thổ địa của Thế Tục."

"Miếu Hoàng Bì Tử trong Thiêu Hương Trấn, chính là một người dưới chức Quan Ngoại Bắc Mã Chân Quân, miếu chúc phúc của Hoàng Bì Tử Tiên."

"Dân chúng từng là người dân trong Thiêu Hương Trấn, bây giờ đã sớm sa đọa với khói thuốc Phúc Thọ, hóa thành côn đồ ác quỷ cướp đoạt tứ chi cơ quan nội tạng từ trên người xứ khác để cống đổi lấy thuốc phiện."

"Ngươi bị người từ phía sau đánh một gậy vào gáy, ngươi đã hôn mê."

"Sau khi ngươi tỉnh lại thì đã mất đi thận."

"Ngươi đã chết."

Ặc, Chu Bát Lạp trong trò chơi lại chết.

Sau khi đi qua phía Bắc ngoại ô Thiêu Hương Trấn, hắn đã lấy được cao lương cán, là một trong nguyên liệu chế tạo binh khí.

Còn lại một cái nguyên liệu khác để chế tạo là ngũ sắc tuyến, ở trong miếu Hoàng Bì Tử, nhưng chỗ này cũng chết ba bốn lần rồi, một mực không thể công phá, mỗi lần đều bị cắt thận.

Nhưng mà cũng không thể coi là không thu được gì, ít nhất Chu Bát Lạp đã lấy được chút ít tin tức, phá giải được vụ án cắt thận, biết mình tại sao lại bị cát thận.

Hóa ra bên trong cái Thiêu Hương Trấn này không có người bình thường, tất cả đều là đám điên nghiện thuốc phiện, dùng cơ quan nội tạng người xứ khác để cống hiến cho ngưu quỷ xà thần, đổi lấy thuốc phiện Phúc Thọ.

Chu Bát Lạp dạo chơi tới Thiêu Hương Trấn, chẳng khác gì là dạo chơi vào trong ổ quái vật vậy, khó trách mỗi ngày đều bị cắt thận.

Nhưng không có cách nào, không dạo chơi như vậy liền vào không được miếu Hoàng Bì Tử, Chu Bát Lạp cũng chỉ có thể thử thời vận mỗi ngày, nói không chừng ngày nào đó liền có thể đi vào, hắn cũng không phải là người vì dân trừ hại gì đó, lấy được tài liệu chế tạo binh khí liền bỏ chạy.

Ặc, nếu cái Kim Thiền Lệnh kia không dùng mất thì tốt rồi, nhờ hảo ca ca Niêm Can Xử xử lý, cái ngũ sắc tuyến này có lẽ sẽ rất dễ dàng tới tay, tất cả đều do cái tên kia mở pk đỏ, lãng phí một cái Kim Thiền Lệnh của hắn.

Ngươi đợi đấy, chờ ta lại tìm ra một cái Kim Thiền Lệnh, cái gì cũng không quản, lại cho ngươi cai nghiện game ba tháng.

Nhân vật tử vong, nhận trừng phạt thể lực, Chu Bát Lạp thu hồi điện thoại, trở lại lớp học, nghe xong một khóa, đồng học hàng xóm đụng đụng hắn, đưa tờ giấy qua cho hắn.

Hả? Ai đi học mà lại truyền giấy thế này?

Chu Bát Lạp ngẩng đầu nhìn, người kia chưa nói là truyền cho ai, không ngờ điểm cuối cùng lại chính là hắn, truyền cho hắn.

Chu Bát Lạp vò đầu, trong lòng tự nhủ cái này là do tiểu học muội thẹn thùng nào, nhét thư tình cho mình hả?

Hắn mở tờ giấy ra, phía trên ghi một hàng chữ vô cùng đơn giản, chữ viết rõ ràng là viết ngoáy, nhưng hắn vừa nhìn thấy liền giật mình.

"Không nên tin cục điều tra, người chơi đã từng chết ở trong tay bọn họ, không chỉ một người."

Ặc, Chu Bát Lạp vò đầu, sự tình phức tạp.

Buổi trưa hôm nay, một người tự xưng Trần đội của cục điều tra tới tìm hắn, vừa đảo mắt chưa qua 2 tiếng đồng hồ, lại có một tờ giấy không biết từ đâu truyền tới, lại nhắc tới Thực Cốc Giả.

Hắn cũng biết sức mạnh thần bí đến từ《 Thế Tục 》, khẳng định tiếp theo sẽ khiến rất nhiều người chú ý, bất kể là vì mưu lợi, hay là vì duy trì ổn định.

Nhưng Chu Bát Lạp thật không có hứng thú đến những thứ này.

Hắn chỉ là một người trùng hợp may mắn lấy được tư cách trải nghiệm mà thôi, từng nghĩ im lặng chơi cái trò chơi, kiếm chút tiền tài nho nhỏ, không muốn bị tổ chức chính phủ gì đó quản chế, cũng không muốn cuốn vào bên trong phiền toái gì đó, chỉ muốn rời xa những thứ ngổn ngang và những sự tình cứt chó kia.

Chu Bát Lạp vo tờ giấy thành hình tròn, ném vào thùng rác.

Xã hội pháp chế, ta tuân theo kỷ luật, làm theo luật pháp, ngươi còn có thể đụng đến ta? Ngươi dám đụng đến ta, dù sao tính mạng chỉ có một cái, cùng lắm thì nằm ngửa chờ chết, ngươi muốn thuần dưỡng ta thì không thể nào, Chu Bát Lạp vò đã mẻ lại sứt, thái độ rất tốt, làm gì có ai mà không sợ chết, nằm ngửa chờ mục nát.

Nhưng mà tình huống hiện thực, cũng không bết bát như Chu Bát Lạp nghĩ, hắn cũng không bị cục điều tra bức bách thẩm vấn, bên đó thậm chí còn không liên lạc với hắn, thậm chí sau hôm tới hỏi mấy vấn đề kia, mấy ngày sau cũng không xuất hiện lại.

Ặc, như này làm cho Chu Bát Lạp rất lúng túng, tự mình đa tình, nói cho cùng vẫn bị tờ giấy kia làm cho sợ hãi.

Cái tên nào truyền tờ giấy làm cho ta sợ a!

Lúc ấy Chu Bát Lạp thật ra có đi tìm cái người kia, nhưng mà phòng học xếp theo hình bậc thang, bên trong một phòng có nhiều lớp cùng đi học, không biết tờ giấy đã trải qua bao nhiêu người không quen biết lại người quen biết truyền tới, căn bản là không tìm được đầu nguồn của tờ giấy.

Thẳng đến hai ngày sau, lại có tờ giấy mới truyền tới.

"Ta cũng là người chơi, chúng ta là một loại người, so với cục điều tra thì có thể tin tưởng được, ngươi có thể tín nhiệm ta, bất quá ta còn chưa thể tín nhiệm ngươi, vì an toàn, ta sẽ không gặp mặt cùng ngươi ở thực tế, để tránh ngươi bán đứng ta cho cục điều tra."

"Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, chúng ta có lẽ nên gặp mặt ở trong trò chơi trước, nếu như ngươi đã giết qua một cái quái dị, đã lấy được tàn hương, ngươi có thể cầm lấy tàn hương đi tìm Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân, như vậy ngươi thì có thể có được, Đại Tế Điện."

"Đại Tế Điện, là đại sảnh giao lưu trong trò chơi của các người chơi, nếu như ngươi có thể tới đó, có thể đi tìm ta, chọn đồ vật đoán tương lai của ta gọi là, ‘người dân chốn đào nguyên’."

"Ờ, đúng rồi, thật ngại quá, cái xe đạp của bạn cùng phòng ngươi vào ngày đó là ta mượn đi, ta ngày đó quá mót mà không mang giấy, thật không phải, khóa xe cũng bị ta làm hư, chờ ngươi tìm được ta, ta cho ngươi một ít, bồi thường cho ngươi."

Chu Bát Lạp im lặng nhìn chữ cuối cùng của tờ giấy, nguyên bản đang rất nghiêm túc, không biết làm sao đột nhiên liền buồn cười.

Nhưng mà nói tóm lại, tờ giấy lần này so với lần đầu làm cho Chu Bát Lạp an tâm hơn không ít, có thể là bởi vì nói nội dung tương đối nhiều, cũng giải quyết xong một chút nghi ngờ của hắn.

Nguyên lai đối phương chính là người trộm xe đạp của Trương Tao Linh, quả nhiên, gã cũng là người chơi, sự kiện liên quan đến cùng nhau, cục điều tra chỉ tìm được Chu Bát Lạp, đối phương tự nhiên có lẽ cũng cảnh giác, ý thức được vòng quanh cũng có người chơi, liền không kỳ quái.

Đối phương ngược lại không biểu hiện ra ác ý, còn nói cho Chu Bát Lạp biết một chút tin tức trong trò chơi, thậm chí còn báo danh hào đồ vật đoán tương lai của mình nói cho hắn biết, nói nếu có thể thì tìm gã.

Đương nhiên, Chu Bát Lạp tạm thời còn chưa tới giai đoạn kia, trước mắt hắn chú ý chính là, đối phương đề cập một cái địa phương, đối phương ở trong trò chơi, đại sảnh giao lưu của người chơi.

Đại Tế Táo (lò, bếp).

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK